Cung Vũ Trạch dắt tay Quý An Ninh đi vào phủ tổng thống dưới sự dẫn đường của Mộ Nghiêm. Vừa bước vào họ đã nghe thấy tiếng đàn piano du dương vọng tới.
Cung Vũ Trạch khẽ cười: "Là ŧıểυ Ương đánh đàn hả? Tiến bộ nhanh quá. "
"Vâng, đúng là ŧıểυ thư đang đánh đàn" Mộ Nghiêm cười nói, đồng thời ngẩng đầu nhìn lên cầu thang trắng vặn xoắn, bước lên phía trên.
Cung Vũ Trạch ngẩng đầu cười: "Mợ, lâu rồi không gặp mợ." "Vũ Trạch đến rồi hả, đúng là lâu rồi không gặp cháu." Phu nhân tổng thống Sở Duyệt sau nhiều năm ngày càng thanh lịch và lộng lẫy, trưởng thành hơn và quyến rũ. Khuôn mặt của cô tinh tế, toát lên khí thái của đệ nhất phu nhân.
Quý An Ninh tròn mắt, trời ạ! Lần đầu tiên cô được gặp đệ nhất phu nhân tổng thống. Cô không dấu được vẻ ngưỡng mộ của mình. Phu nhân đẹp quá, đầy khí chất.
Cung Vũ Trạch thấy cô gái mà Cung Vũ Trạch đang cầm tay. Cô cười và bước xuống: "Vũ Trạch, cháu không định giới thiệu cô gái xinh đẹp bên cạnh cháu hả?"
Cung Vũ Trạch cầm tay cô: "Đây là bạn gái của cháu, cô ây tên là Quý An Ninh."
"Chào cháo, Quý An Ninh." Sở Duyệt nói một cách vô cùng dìu dàng, đưa tay ra bắt tay cô.
Quý An Ninh đưa tay ra nhưng vẫn hồi hộp: "Chào phu nhân tổng thống."
Sở Duyệt cười: "Quý An Ninh, đừng gọi ta là phu nhân tổng thống. Cháu giống với Vũ Trạch, gọi ta là mợ được rồi. Sau này chúng ta là người một nhà."
Sở Duyệt biết, Cung Vũ Trạch đưa cô gái này về, thì chắc chắn là nó đã quyết định sẽ lấy cô gái này làm vợ. Cô thấy Quý An Ninh toát ra vẻ trầm tĩnh, ấm áp, không chac đồng như những cô gái khác, quả là một cô gái rất tốt.
"Vâng.. thưa mợ" Quý An Ninh cảm thấy rất vinh hạnh.
Có điều bình thường ít gọi như thế này, nên tự nhiên cô thấy hơi gượng gạo.
"Không sao, sau này gọi nhiều sẽ quen" Sở Duyệt động viên cô rồi quay sang nối với Mộ Nghiêm: "Gọi ŧıểυ Ương ra đây để gặp anh và chị nào."。
"Vâng!" Mộ Nghiêm nói xong rồi bước sang phòng bên cạnh
Sở Duyệt nhìn Cung Vũ Trạch nói: "Vũ Trạch, tới đây vào trong phòng khách nghỉ ngơi. Cậu cháu sắp về rồi. Cha mẹ cháu lúc nào sẽ về?"
"Họ khoảng nửa tháng nữa mới về ạ" Cung Vũ Trạch trả lời.
"Lâu rồi chúng ta không gặp nhau. Lần này về, cả gia đình phải sum họp vui vẻ mới được."
"Vâng! Cảnh Sâm gần đây có hay về không ạ?"
"Cậu đưa em vào làm lính đặc nhiệm, có khi phải nửa năm nay chưa được về." Trong giọng của Sở Duyệt có sự nhớ nhung với con trai.
Đúng lúc này, một cô gái xinh xắn khoảng hơn 10 tuổi chạy tới với dáng vẻ tinh nghịch. Cô thích thú gọi: "Anh Vũ Trạch tới rồi."
Nói xong, cô bé chạy tới bên cạnh Cung Vũ Trạch, đôi mắt to đẹp như thiên thần nhìn Cung Vũ Trạch với vẻ ngưỡng mộ.
Cung Vũ Trạch đứng dậy lấy tay đo chiều cao rồi cười nói: "Ương Ương, em cao lên rất nhiều rồi đấy!"
"Đương nhiên rồi, ngày nào em cũng ăn đúng giờ, mà em dễ ăn, thức ăn lại ngon nên đương nhiên là phải cao rồi." Nói xong, Tịch Ương nhìn Quý An Ninh với ánh mắt tò mò: "Chị này xinh quá!"
"Ương Ương, chị ấy không phải là chị bình thường đâu, mà tương lai sẽ là chị dâu của em.
"À! Thì ra chị là bạn gái của anh Vũ Trạch! Bảo sao chị xinh thế" Tịch Ương nói giọng ngọt ngào.
Quý An Ninh đứng cạnh cũng khen ngợi cô công chúa nhỏ này! Rất xinh xắn, đáng yêu. Trên khuôn mặt toát ra vẻ quý phái hoàng gia. Dù cô đã gặp không ít ŧıểυ thư con nhà giàu, thế nhưng không thế có khí chất cao quý như cô bé này được.
"Chào em, em là Ương Ương phải không? " Quý An Ninh cười hỏi.
"Vâng, em là Tịch Ương, sau này chị cứ gọi em là Ương Ương."
"Ừ! " Quý An Ninh cười, cô rất yêu quý cô ŧıểυ công chúa này.
Lúc này phía bên ngoài có tiếng xe, Sở Duyệt đứng dậy: "Cậu cháu về rồi kia."
"Để cháu ra đón" Cung Vũ Trạch đứng dậy nhìn Quý An Ninh nói: "Em có đi cùng anh không?"
"Vâng!" Quý An Ninh gật đầu, Cung Vũ Trạch dắt cô đi ra bên ngoài.
Một chiếc xe màu đen đậu bên ngoài, trước mũi xe cắm hai lá cờ, trông rất uy nghiêm. Lúc này Cung Vũ Trạch đã nhận ra người bước ra khỏi xe, anh gọi: "Chú Trì."
Đó chính là trợ lý Trì Dương của tổng thống Tịch Phong Hàn. Trì Dương nhìn thấy Cung Vũ Trạch, cười nói: "Vũ Trạch, lâu lắm rồi không gặp cháu."
"Chú Trì vẫn phong độ như ngày nào" Cung Vũ Trạch khen.
Lúc này Quý An Ninh cũng nhìn thấy một người bước ra khỏi ô tô khi trợ lý Trì Dương mở của xe. Cô ngạc nhiên, đúng là ngài tổng thống
Ánh mắt tổng thống uy nghiêm nhưng cũng rất thân thiện, bình dị dễ gần. Anh cười nhìn Cung Vũ Trạch và Quý An Ninh rồi nói với Quý An Ninh: "Vũ Trạch đã nhắc với cậu về cháu.”
"Ngài tổng thống, chào ngài" Quý An Ninh có chút hồi hộp, suýt chút nữa đứng hình, không biết nói gì.
"Đừng căng thẳng,trong nhà này không có ngài tổng thống. Cháu cứ gọi ta như Cung Vũ Trạch gọi thôi!" Tịch Phong Hàn nói xong, nhìn sang Cung Vũ Trạch: "Thằng nhóc này, về lâu như thế rồi hôm nay mới sang thăm cậu."
"Cậu, cậu chẳng phải bận trăm công nghìn việc hay sao! Cháu muộn gặp câu đâu có dễ! Mãi mới có thể liên lạc với chú Trì để xen vào lịch trình của cậu" Cung Vũ Trạch cười nói.
"Cháu còn dám nói, nếu cháu muốn gặp cậu thì lúc nào cậu chẳng có thời gian. Cậu xem chắc là cháu không muốn đến thăm cậu thôi." Tịch Phong Hàn vừa nói, vừa vỗ vài của Cung Vũ Trạch.
Cung Vũ Trạch có chút oan ức! Thế nhưng cậu không thể nói, lần này về nước, quả thực là vì theo đuổi Quý An Ninh. Vì thế ngoài việc theo đuổi cô ấy, cậu thực sự chẳng nhớ ra chuyện gì nữa.
Vì thế Tịch Phong Hàn trách cậu như thế, cậu không phản bác được: "Đi vào đi! Tịch Phong Hàn nói với họ. Phong thái vương giả của anh khiến Quý An Ninh ở phía sau không ngừng ngưỡng mộ, chẳng trách tổng thống của họ là lãnh đa͙σ đẹp trai nhất thế giới này. Ngài có một khí chất thật phi phàm, lại còn trông khá trẻ, trẻ hơn cả chục tuổi so với tuổi thật của ngài.
Tịch Phong Hàn vừa bước vào thì nhìn thấy vợ anh ra đón. Anh cầm lấy tay cô, rồi nhẹ nhàng âu yếm lên mái tóc. "Cha..." Tịch Ương cũng bước tới xà vào lòng anh. Tịch Phong Hàn rất cưng chiều tình nhân bé nhỏ của anh, thơm lên mái tóc: "Có nhớ cha không?"