"Xem ra tôi thật sự không hiểu rõ anh, thật không ngờ tới một người hoà nhã, khiêm tốn, khí chất phi thường như anh lại có thể nói những lời như vậy. Thật sự là không giống với vẻ ngoài của anh."
"Đúng vậy, em nghe hiểu được, câu này cũng không có gì sai."
"Tuy nhiên, cô Thẩm à, mọi thứ đều có bản chất thuộc bên trong và bên ngoài. Bản chất thường được giữ nguyên, trong khi vẻ bề ngoài thay đổi theo sự thay đổi của điều kiện. Do đó, nếu em chỉ nhìn mọi thứ bằng vẻ bề ngoài, vậy thì em sẽ không thấy được mặt thật của sự việc."
"Nói về con người, có câu gọi là biết người biết mặt không biết lòng! Em có chắc là em nhìn người chỉ nhìn vẻ bề ngoài của người ta không?"
Tiếng cười của Thẩm Ngân Tinh dần biến mất, trở nên lạnh nhạt.
Đương nhiên cô chắc chắn không thể nào!
Một Thẩm Tư Duệ đã đủ để cho cô một bài học về xã hội và tình người trong cuộc đời này rồi!
Cô hít một hơi thật sâu rồi thở ra từ từ.
"Cho nên, anh Bạc, chúng ta thật sự không phù hợp... Tôi thực sự không hiểu anh, thậm chí là vẻ bề ngoài của anh tôi cũng không thể nhìn thấu thì làm sao có thể biết rõ bản chất của anh?"
"Hơn nữa, tôi vừa chia tay bạn trai được có vài phút, tôi còn chưa nguôi ngoai chuyện đó mà đã ngay lập tức vùi đầu vào một mối quan hệ tiếp theo, tôi sợ tôi sẽ mệt mỏi và cũng không tôn trọng anh..."
"Tôi không cần em đồng ý với tôi bây giờ, em đã hỏi mục đích của tôi khi đến đây, tôi đã trả lời câu hỏi của em. Quyết định theo đuổi em là việc của tôi, mà tôi luôn không thích người khác chi phối quyết định của mình."
Bạc Hàn Xuyên dừng lại một lát, có vẻ như đang đợi Thẩm Ngân Tinh thích ứng, sau đó thản nhiên nói:
"Đương nhiên, đến cuối cùng từ chối hay không là việc của em. Nhưng mà, tôi từ chối lời từ chối của em!"1
"..."
"Tôi luôn hoan nghênh cô Thẩm đến kiểm tra bản chất của tôi bất cứ lúc nào!"
Thẩm Ngân Tinh hoàn toàn sững sờ, cô trơ mắt nhìn Bạc Hàn Xuyên rời đi, cũng không nói lời nào.
Sau khi trong phòng chỉ còn lại một mình cô, một lúc lâu sau, dường như cô mới từ từ hoàn hồn lại.
Trên khuôn mặt vẫn không có biểu cảm, khóe miệng của cô đột nhiên cong lên một cách khó hiểu.
Từ chối hay không là chuyện của cô, còn việc từ chối lời từ chối của cô là chuyện của anh?
Vậy thì quyền lựa chọn của cô ở đâu?
Cho nên, anh vừa mới nói nhiều như vậy, có phải đến cuối cùng có thể dịch thành một câu...
Cô, anh muốn là cái chắc rồi?
Người đàn ông này thật là...
Thẩm Ngân Tinh có chút buồn cười mà lắc đầu, cuối cùng nhấc chăn lên chui vào.
Cô thở dài ngao ngán, có chút đói bụng, trong phòng của cô ngay cả một người ngủ cùng cũng không có.
Cô đứng dậy lấy cốc nước ở trên máy tự động điều chỉnh nhiệt độ ở bên cạnh, uống một hơi cạn sạch rồi lại nằm xuống.
Mọi thứ cô đều làm theo bản năng như vậy, chính cô cũng không phát hiện rằng, lúc này đây là lúc cô cần người ở bên cạnh chăm sóc mình nhất.
Tuy nhiên, mọi thói quen đều trở thành lẽ tự nhiên, ba năm trước, khi từ Pháp trở về, cô đã mua một căn hộ bên ngoài và sống một mình.
Khi bị bệnh cô ở một mình, đi khám bệnh một mình, đi tiêm và truyền dịch cũng một mình.
Dù cô có Tô Vũ, nhưng chỉ thỉnh thoảng anh ta mới chăm sóc cô mà thôi.
Ba năm trước, Tô thị vướng vào vụ kiện tụng vì vấn đề chất lượng mỹ phẩm, sau khi bồi thường khoản tiền lớn, anh ta nợ nần chồng chất.
Vào thời điểm đó là không lâu sau khi cô từ nước ngoài trở về, ngay cả công ty truyền thông duy nhất do mẹ cô để lại cô cũng không có thời gian đến tiếp quản chính thức, thì cô đã vào công ty của Tô Vũ.
Ngay từ đầu cô đi cùng anh ta để đối phó các bữa tiệc xã giao khác nhau, cuối cùng họ tách ra mỗi người một bữa tiệc xã giao.
Cô không biết mình đã bao nhiêu lần bị các nhà đầu tư sờ mó sàm sỡ!
Không biết bao nhiêu lần uống đến say như chết và nôn ra một cách dữ dội!
Cô cũng không biết trong ngăn kéo ở căn hộ và văn phòng của mình có bao nhiêu loại thuốc dạ dày!
Cô vừa quản lý công ty truyền thông mà mẹ cô đã để lại cho cô, vừa quản lý bộ phận PR của Tô thị một cách dễ dàng, hơn nữa còn đảm nhiệm chức vụ giám đốc bộ phận nghiên cứu chế tạo nước hoa của Tô thị.