"Vâng, thưa bà chủ." Giọng của bà cụ Bạc cực kỳ nghiêm khắc, Lai Dĩnh cũng không lên tiếng nữa.
Mười phút sau, một chiếc xe việt dã màu đen đột ngột dừng lại bên cạnh xe của Thẩm Ngân Tinh.
Ngay sau đó, phía sau nó lại có thêm một chiếc xe khác dừng lại.
Đó là một chiếc Maybach nhẹ nhàng trầm ổn.
Du Văn trực tiếp bước xuống từ trên chiếc Maybach kia, Thẩm Ngân Tinh tiến đến.
"Cô Thẩm." Du Văn cung kính nói.
"Thứ tôi bảo anh mang đến, anh đã mang đến chưa?"
"Đã mang đến rồi."
Sau đó anh ta lùi ra phía sau, giơ tay lên ra hiệu cho chiếc xe việt dã phía trước.
Cửa xe việt dã bất thình lình mở ra, bốn năm người đàn ông cao to mặc tây trang màu đen lần lượt đi xuống, trong tay người nào cũng cầm một cây búa ánh bạc.
Bộ dáng hung hăng của họ dọa những người vây xem tại hiện trường giật nảy mình, dồn dập lui ra sau một bước.
"Không biết… cô Thẩm muốn tôi đưa những người này đến làm gì?"
Trong cuộc gọi, Thẩm Ngân Tinh cũng không nói gì, chỉ đơn giản là bảo anh ta dẫn theo vài bảo tiêu và cầm vũ khí đến đây.
Anh ta cũng không nghĩ nhiều, huống chi đã được ông chủ cho phép, nên anh ta lập tức dẫn người đến đây.
Anh ta thật sự rất hiếu kỳ.
Thẩm Ngân Tinh lạnh lùng nhếch môi, lấy túi xách trong xe của mình ra, xé một tờ chi phiếu, thẳng thắn viết trị giá tám trăm năm mươi vạn lên trên đấy rồi cầm đến trước mặt Thẩm Tư Duệ.
"Tám trăm năm mươi vạn! Cầm cho cẩn thận."
"Chị, chị tính làm gì?"
Khi nhìn thấy những người kia xuống xe, trong lòng Thẩm Tư Duệ đã có chút thấp thỏm.
Mặt cô ta đầy căng thẳng, ngập tràn phòng bị nhìn Thẩm Ngân Tinh.
Trong lòng cô ta có một suy đoán lớn mật...
Cô gọi những người kia đến đây là muốn đánh cô ta sao?
Nhưng Thẩm Ngân Tinh lại chẳng hề để ý đến cô ta, không giải thích lời nào đã nhét chi phiếu vào trong tay Thẩm Tư Duệ.
Rồi cô lại xoay người, tiến về phía những người vừa xuống từ xe việt dã, hai tay ôm ngực lui sang một bên, lạnh lùng hất cằm chỉ về phía chiếc xe bên người Thẩm Tư Duệ.
Vẻ mặt vô cảm nói:
"Đập chiếc xe kia cho tôi!"
"…"
"…"
Mọi người hít vào một hơi.
Mấy người bảo tiêu kia cũng ngây ra nửa giây, sau khi xác nhận mình không nghe nhầm thì dồn dập bước tới, nghiêm mặt nâng cao búa trong tay đập xuống kính xe.
Kính thủy tinh lập tức vỡ vụn.
"A..."
Thẩm Tư Duệ hét lên, Tô Vũ vội vàng ôm cô ta và Lâm Quỳnh Anh lui sang một bên.
Âm thanh đập xe rất lớn, người vây xem xung quanh cũng ngày một nhiều.
Tiếng ồn ào có lớn hơn nữa cũng không ngăn được tiếng "Loảng xoảng" của việc đập xe.
Lúc này khuôn mặt bà cụ Bạc mới chậm rãi gợi lên một nụ cười, trong lòng bà cụ đã cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Du Văn đứng bên cạnh cũng hơi xấu hổ, anh ta không nhịn được đưa tay xoa mũi.
Có phải anh ta đã bỏ lỡ chuyện gì rồi không?
Lúc nào thì cô Thẩm đã trở nên hung hãn như thế?
Mua một chiếc Ferrari rồi trực tiếp đập nó thành một đống sắt vụn tại hiện trường?
Tuyệt vời!
Đây là người đầu tiên trong lịch sử!
Thẩm Tư Duệ trơ mắt nhìn chiếc xe yêu quý của mình từ từ biến thành đống sắt vụn ngay trước mắt mình, mãi đến khi đám người kia tản ra, cô ta mới chậm rãi hoàn hồn.
Tay siết chặt tấm chi phiếu Thẩm Ngân Tinh đưa cho cô ta khi nãy, cả người tức đến phát run.
Du Văn đến trước chiếc Maybach, cách cửa sổ xe khom người nói: "Ông chủ, cô Thẩm đã cho đập nát chiếc Ferrari của Thẩm Tư Duệ!"
"Tôi đã biết."
Trong xe truyền ra một giọng nói trầm thấp lạnh lẽo, trong sự nhẹ nhàng mang theo một chút vui sướиɠ.