Lai Dĩnh khẽ cười cười: "Cô Thẩm đến thử một chút đi, đừng để bà chủ thất vọng."
Thẩm Ngân Tinh bước tới, thấy trong tay cụ bà là một bộ váy lễ phục lệch vai màu sâm panh, trên váy là những đường cong vân chỉ vàng thêu tay mềm mại, vừa ưu nhã lại vừa cao quý.
Nhân viên cửa hàng đứng đợi bên cạnh cũng nói:
"Ánh mắt của cụ bà tốt quá, đây chính là bộ lễ phục mới cao cấp nhất trong cửa hàng chúng tôi, vừa được vận chuyển từ nước Pháp về đây, vừa vào tiệm còn chưa được hai tiếng đâu ạ."
Trong mắt cụ bà hiện lên vẻ đắc ý: "Vậy đúng là cô nhóc Ngân Tinh nhà ta may mắn rồi, vừa đến đã để nó đụng phải."
Nhân viên cửa hàng lựa ý hùa theo: "Cụ bà nói đúng lắm."
"Nhóc Ngân Tinh này, nhanh đi thử chút xem!"
Tiếp đó Thẩm Ngân Tinh lập tức được nhân viên phục vụ dẫn đến phòng thử quần áo.
Còn Lai Dĩnh lại đưa bà cụ Bạc đến khu vực chờ.
"Tư Duệ, Tư Duệ, mau đến xem, có phải bộ lễ phục này cực kỳ xinh đẹp không?"
Một giọng nói êm ái đột ngột vang lên trong cửa hàng an tĩnh, cực kỳ đột ngột.
Bà cụ Bạc và Lai Dĩnh ở khu nghỉ ngơi cũng không nhịn được khẽ nhíu mày.
Hai người cùng lúc ngẩng đầu nhìn đến, đập vào mí mắt chính là hai bóng người xinh đẹp trẻ tuổi.
Một người mặc một bộ váy sơ mi dài tay trắng hồng, trên vai đeo một chiếc túi da Gucci màu xanh lam, tóc dài qua vai, xinh xắn động lòng người.
Mà người cô gái ấy kéo tay, lại mang áo sơ mi trắng phối với chân váy chữ A thêu hoa ngọt ngào màu xám.
Bên ngoài phủ một chiếc áo choàng mỏng nhẹ màu xám, trên đầu đội mũ viền rộng che nắng, rõ ràng chính là bộ dạng muốn né người.
Có lẽ là vì đã đến nơi ít người, cô gái kia mới dám ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt đẹp đẽ kia.
Trong mắt Lai Dĩnh lập tức hiện lên nét sắc bén.
"Bà chủ…"
"Tôi nhìn ra rồi."
Giọng bà cụ Bạc cất chứa vẻ âm trầm và uy nghiêm hiếm thấy, lạnh lùng nhìn hai cô gái trẻ tuổi cách đó không xa.
"Ừ, đúng là rất đẹp."
Cô gái đội mũ cũng không khỏi phát ra một tiếng cảm thán, nghe ra có vẻ cũng đặc biệt thích bộ lễ phục này.
"Vậy Tư Duệ, cậu tranh thủ thời gian đi thử xem, không chừng mấy hôm nữa đi tiệc rượu mặc nó vào, chắc chắn đẹp áp đảo cả bữa tiệc luôn!"
Thẩm Tư Duệ dịu dàng cười: "Nào có khoa trương đến thế?"
Cô ta nói xong, vẫn cầm váy lên, đôi con ngươi trong như nước hiện lên vài nét hưng phấn.
Thứ sáu tuần này có tiệc rượu của tập đoàn tài chính Bạc thị, nếu cô ta mặc bộ váy này vào, có lẽ sẽ đúng như Lâm Quỳnh Anh nói… Có thể đẹp áp đảo cả bữa tiệc!
Thẩm Tư Duệ kích động.
Nhưng đúng lúc cô ta đang chuẩn bị đi hỏi số đo, có ý thử một lần thì lúc này, cửa phòng thử quần áo lại bất chợt mở ra.
Thẩm Ngân Tinh đã mặc lễ phục bước ra.
Váy lệch vai rất độc đáo mới mẻ khiêu gợi, đường cong lưu loát, bám sát thân hình.
Đơn giản lại ưu nhã, hơn nữa thực chất Thẩm Ngân Tinh còn có khí chất bất phàm, điều này đã cộng thêm không ít điểm cho bộ lễ phục.
Lâm Quỳnh Anh và Thẩm Tư Duệ đều sửng sốt.
Bộ lễ phục kia không phải chính là bộ lễ phục mà hai người vừa nhìn trúng sao?
Quả nhiên, đúng là cực kỳ, cực kỳ xinh đẹp!
Thế nhưng một chốc sau cả hai mới phản ứng lại, bấy giờ Lâm Quỳnh Anh chợt chán ghét nhíu mày.
"Thẩm Ngân Tinh, tại sao cô lại ở chỗ này?"
Thẩm Ngân Tinh nhẹ nhàng liếc sang phía bọn họ, cái trán trơn bóng cũng bắt đầu xuất hiện ít nếp nhăn.
Đúng là oan gia ngõ hẹp!
"Chị! Sao chị lại ở đây?"
Thẩm Tư Duệ nháy mắt thu lại vẻ lạnh lẽo và ghen ghét trong đôi mắt, gương mặt thoáng chốc đổi lại thành vẻ vừa kinh ngạc vừa vui mừng, nhanh chân bước đến cạnh Thẩm Ngân Tinh.
Thẩm Ngân Tinh lui lại một bước, mặt lạnh như băng nhìn cô ta.
"Có phải cô còn ngại nước lần trước chưa đủ nóng không?"