Giám đốc nhân sự là một người đàn ông trung niên, Lưu Kỳ với vẻ mặt cau có khó chịu, tràn đầy sự sửng sốt khi nhìn thấy Thẩm Ngân Tinh, sau đó vội vàng đẩy Thẩm Ngân Tinh ra ngoài.
“Ôi ôi bà cô của tôi ơi, hôm nay là ngày các lãnh đa͙σ đi họp, sắp bắt đầu đến nơi rồi, sao cô lại chạy tới chỗ tôi làm gì? Mau mau tới phòng họp đi.”
“Lưu Kỳ, tôi tới tìm ông có việc…”
“Có gì cũng không quan trọng bằng cuộc họp lần này, đi họp trước đã, có gì bàn lại sau.”
Thẩm Ngân Tinh nhíu mày, nhưng cũng không từ chối nữa.
Trước khi đơn từ chức được xét duyệt, cô vẫn là một trong các lãnh đa͙σ cấp cao, tham gia cuộc họp là điều đương nhiên.
Nhưng khi cô vào phòng họp, nhìn thấy Thẩm Tư Duệ, trên gương mặt trong trẻo đột nhiên hiện lên vẻ lạnh lùng.
Từ khi nào Thẩm Tư Duệ cũng được làm nhân viên cấp cao của Tô Thị thế?
Còn Thẩm Tư Duệ khi nhìn thấy cô, trong đôi con ngươi xinh đẹp lập tức xuất hiện sự khiêu khích mà chỉ hai người bọn họ hiểu.
Thẩm Ngân Tinh mím chặt môi, lạnh lùng liếc nhìn cô ta một cái rồi đi về vị trí của mình.
Bình thường trước kia tham gia hội nghị, Thẩm Ngân Tinh đều ngồi đúng một chỗ, ở gần cửa sổ, cách vị trí chính của Tô Hằng không xa lắm.
Lúc đó cô chỉ tùy tiện tìm một chỗ ngồi thôi, thế nhưng lâu dần, mặc kệ vị trí của những người khác thay đổi như thế nào, thì vị trí của Thẩm Ngân Tinh cũng chưa từng bị ai chiếm cả.
Thẩm Ngân Tinh bình tĩnh đi về phía chỗ ngồi, đi ngang qua các nhân viên cấp cao khác đều được bọn họ bắt chuyện, có công thức hóa, có tùy ý, thế nhưng trong đó cũng không thiếu đi sự cung kính.
Thực ra khi Thẩm Ngân Tinh vừa vào Tô Thị, đều bị tất cả mọi người khinh thường và không tin tưởng.
Bọn họ vẫn luôn cho rằng, dưới tình huống mà Tô Thị đang tràn ngập nguy cơ như thế, để Thẩm Ngân Tinh tới chỉ là vì đã bị dồn đến đường cùng rồi, cố gắng vì một tia hy vọng cuối cùng mà thôi.
Thế nhưng không ngờ rằng Tô Thị thật sự lại từ từ đi vào quỹ đa͙σ.
Bọn họ nhớ rất rõ ràng, khi Thẩm Ngân Tinh vừa vào công ty, đã thuyết phục chủ tịch Tô tham gia họp ký giả, nhận sai với tất cả mọi người, cũng hứa hẹn rằng sau này tuyệt đối sẽ không tái phạm những sai lầm này nữa.
Tô Thị thực sự đã suýt đóng cửa.
Thẩm Ngân Tinh lại vẫn kiên trì tiếp tục.
Cô không ngừng bồi thường và xin lỗi, theo chân chủ tịch Tô để cùng nhau thuyết phục từng nhà đầu tư một, tìm kiếm nguồn đầu tư mới để kinh doanh.
Việc này quá mạo hiểm, quá gian nan, không ai thật sự muốn thử làm, thậm chí ngay cả tưởng tượng cũng không dám.
Thế nhưng Thẩm Ngân Tinh lại làm được,
Lúc loại nước hoa “Only You” do cô chủ trì việc nghiên cứu được đưa ra thị trường dưới danh nghĩa của Tô Thị, đã làm dậy lên một đợt sóng mới trong giới đam mê thời trang.
Cho đến bây giờ đã ba năm, dòng nước hoa này của Tô Thị vẫn là sản phẩm bán chạy nhất, ổn định nhất.
Từ đó trở đi, có rất nhiều chuyện đã chứng minh được năng lực quan hệ xã hội và thực lực của một người điều chế hương như cô.
Ban đầu còn nghi ngờ và khinh miệt, đến giờ mọi người đều đã tâm phục khẩu phục, sự khâm phục và tôn trọng từ trong nội tâm.
Thẩm Tư Duệ đứng bên cạnh Tô Hằng, sâu trong mắt cô ta toát ra sự chán ghét và không cam lòng.
Cô ta cắn muốn nát đôi môi mình.
Nhưng trừ ghen tị và không cam lòng thì trong lòng cô ta còn kèm theo sự đắc ý.
Mặc kệ Thẩm Ngân Tinh có như thế nào đi nữa, thì người cười đến cuối cùng cho tới bây giờ cũng chỉ có một mình Thẩm Tư Duệ cô ta.