Ngay cả Thẩm Ngân Tinh cũng sửng sốt, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán.
"Thưa anh, chút tài mọn như tôi thật sự không thể lên đó được…"
Đối phương lắc đầu: "Không, tôi tin rằng cô sẽ tạo ra những bất ngờ vào buổi quốc tiệc sắp tới."
Thẩm Ngân Tinh có vài ý định nhưng không quá chắc chắn, ánh mắt cô nhìn về phía Bạc Hàn Xuyên đang ngồi phía đối diện.
Nhìn thấy cô đang nhìn mình, Bạc Hàn Xuyên hơi nhếch miệng, khẽ gật đầu.
Ánh mắt Thẩm Ngân Tinh như sáng lên, trầm lặng một chút rồi gật đầu.
Giọng nói lạnh lùng không nhanh không chậm vang lên.
"Cảm ơn sự đánh giá cao của anh, hi vọng đến lúc đó sẽ không khiến mọi người thất vọng!"
"Quốc tiệc nước Y! Đến lúc đó có phải sẽ có rất nhiều người trong giới quý tộc đến có đúng không?"
"Đương nhiên rồi! Lần này nhất định có rất nhiều sứ giả cấp cao các nước, và cả các quý tộc có uy quyền trên thế giới đến tham dự!"
"Hơn nữa bữa tiệc như thế này, những năm trước phải là ban nhạc hoàng gia hoặc là những nhà âm nhạc đỉnh cao của thế giới mới có tư cách đến tham dự!"
"Được biểu diễn trong yến tiệc này, đối với những nhà âm nhạc thì đây hoàn toàn là sự kiện sáng chói nhất được ghi vào lịch sử cuộc đời họ! Nói nó là vinh hạnh tuyệt nhất đối với nhà âm nhạc thì cũng không có gì là quá đáng!"
Sau đó có người nhìn Lâm Đình Nghị vẻ mặt có chút xấu hổ, đang ngồi đằng kia không nói lời nào cả, trong lòng vô cùng thích thú.
"Tham gia biểu diễn tại nhiều bữa tiệc như thế, cuối cùng không có phần đến tham dự?"
"Còn nói cái gì mà đến chỉ đa͙σ, hướng dẫn? Anh ta có tư cách sao?"
"Còn có Thẩm Tư Duệ, chỉ là được mời đến tham gia chương trình trong nước, cái vẻ mặt đắc ý kiêu ngạo ban nãy… Chậc chậc…"
"Chương trình trong nước thì đã sao? Cô theo người nước ngoài chê đồ trong nước sao?"
"Cái gì chứ, nhìn Thẩm Ngân Tinh kìa, người ta đi để làm rạng danh đất nước đó!"
Sắc mặt Lâm Đình Nghị ngày càng khó coi, có chút trầm ngâm không cam lòng, mở miệng nói những lời ẩn ý:
"Chúc mừng cô Thẩm Ngân Tinh. Đây là cơ hội mà rất nhiều người cả đời mơ ước."
Thẩm Ngân Tinh nhoẻn miệng, ngước nhìn anh ta: "Kể cả anh sao?"
Lâm Đình Nghị nhíu mày, ánh mắt khó coi nhưng cũng gật đầu: "… Cứ tự nhiên."
"Vậy thì tốt."
Lâm Đình Nghị lại đen mặt hơn.
Thành công nhìn thấy sắc mặt đó của Lâm Đình Nghị, Thẩm Ngân Tinh vô cùng hài lòng, cô lại nhìn sang Bạc Hàn Xuyên.
Bạc Hàn Xuyên đáp lại ánh mắt cô, khẽ mỉm cười, sau đó lại ngước nhìn đâu đó ở góc bên tay trái.
Đột nhiên, một bóng dáng đứng lên khỏi vị trí ghế ngồi.
"Với tư cách là nhà sản xuất phụ trách sân khấu X của cuộc thi âm nhạc lần này, tôi chỉ nhắc trước về phương án kế hoạch, hoàn toàn không nhắc đến khách mời đặc biệt, vì thế nên, cô Thẩm Tư Duệ, thật ngại quá!"
Lời vừa được nói ra, tất cả mọi người có chút xấu hổ, ai cũng ngại ngùng không nói gì.
Chuyện này…
Đây rõ ràng là không giữ lại chút mặt mũi nào cho cả Lâm Đình Nghị và Thẩm Tư Duệ mà!
Nhà sản xuất của chương trình này cũng ngừng lại một chút, anh ta lại nhìn Thẩm Ngân Tinh, nụ cười mang theo chút hảo cảm cùng tôn trọng.
"Nhưng khách mời đặc biệt cũng là một ý kiến không tệ, cô Thẩm Ngân Tinh, có có thể nể mặt…"
"Nhà sản xuất Cao, nếu đã không có phần khách mời đặc biệt, vậy sao lại như vậy chứ… Tiêu chuẩn kép của anh cũng rõ ràng quá đó!"
Lâm Đình Nghị cuối cùng cũng bị chọc giận rồi, anh ta đập bàn như muốn nhắc nhở.
Thế nhưng nhà sản xuất kia lại vô cùng bình tĩnh: "Chẳng phải anh cũng vậy sao? Hơn nữa, anh còn mời một vị khách mời kĩ thuật còn chẳng bằng ai không phải sao? Tôi thật sự không ngờ rằng, trong mắt nhà sản xuất âm nhạc Lâm, âm nhạc chỉ có thể tồn tại trong giới giải trí…"
Lâm Đình Nghị nhíu chặt mày: "Chẳng phải tôi cũng là vì hiệu quả chương trình thôi sao!"
"Xem ra nhà sản xuất Lâm vẫn chưa hiểu rõ được tiêu chí đề ra của chương trình chúng ta. Chúng ta chỉ làm âm nhạc, không chấp nhận lưu lượng! Tôi cũng tin rằng, cũng chính vì mục tiêu ban đầu của chúng ta mà chương trình mới có thể nhận được sự công nhận của khán giả!"