Thẩm Ngân Tinh quay trở lại sảnh tiệc, Hứa Thanh Vy không biết đã uống bao nhiêu rượu, khuôn mặt tái nhợt nhuộm một màu đỏ đáng rõ rệt, trong mắt có một tầng sương mù lơ lửng, hơi tản mạn, dáng vẻ dễ khiến người khác thấy mê loạn.
Hứa Thanh Vy giương môi lên cười: "Gặp nhiều bạn cũ, tớ vui nên uống vài ly."
Thẩm Ngân Tinh bó tay: "Tối nay ở lại trường thôi, cậu như vậy thì không nên về nhà."
“...Được."
Mà chính ngay lúc này, đã có người đứng lên sân khấu biểu diễn trong sảnh tiệc, nói dài dòng một đống lời gì đó, cuối cùng ...
"Sau đây, chúng ta hãy cho một tràng pháo tay mời đại diện Lam Vận của chúng ta, cô Thẩm Tư Duệ, với tư cách là khách mời mở màn đem lại cho chúng ta diễn tấu khúc “Lương chúc””
Không bao lâu, Thẩm Tư Duệ nhấc làn vãy, khập khiễng bước lên sân khấu.
Thấy Thẩm Tư Duệ tao nhã ngồi bên cây đàn dương cầm trong tiếng vỗ tay của mọi người. Trái tim của Thẩm Ngân Tinh vẫn không nhịn được nhói đau, đôi mắt không ngừng run lên, cuối cùng quay đầu sang một bên.
Không ai đối với món đồ mà mình yêu thích ở trước mắt mà không có cảm giác, nhất là món đồ mình thích nhưng bị ép phải từ bỏ.
Không cách nào dùng sở thích của mình để nhận được sự tán dương của mọi người là thiếu sót lớn nhất trong đời cô.
Hứa Thanh Vy thấy phản ứng của Thẩm Ngân Tinh cũng cảm thấy đau lòng.
Cô thật sự rất ít khi thấy Thẩm Ngân Tinh như vậy, trong mắt của mọi người, thậm chí có lúc ngay cả cô ấy cũng thấy, Thẩm Ngân Tinh chính là một bức tường đồng vách sắt, đao kiếm không chạm vào được, không gì là không thể.
Nhưng cô sao có thể là tường đồng vách sắt gì đó chứ...
Đều tại người phụ nữ tên Thẩm Tư Duệ kia!
Tiếng đàn piano từ từ vang lên, du dương và êm ái!
"A…một ŧıểυ tam phá hoại tình cảm của người khác lại ngồi đàn "Lương Chúc"... đúng là buồn nôn ..."
Hứa Thanh Vy nhấc chân lảo đảo bước đến trước bục sân khấu.
"Thanh Vy ..."
Thẩm Ngân Tinh vội vã đuổi đến, ngăn cản cô ấy: "Cậu làm gì vậy?"
"Nghe không rõ nên tớ tới gần một chút nghe cho rõ!"
Thẩm Ngân Tinh rốt cuộc vẫn ngăn cản Hứa Thanh Vy, sao cô lại không biết Hứa Thanh Vy muốn làm gì chứ.
"Thanh Vy, cậu uống nhiều rồi, đừng có quậy nữa ..."
Thẩm Ngân Tinh kéo Hứa Thanh Vy đi khỏi đó.
Nhưng chính ngay lúc đó, tiếng đàn vốn đang du dương êm ái đột nhiên dừng lại.
"Hả? Sao lại dừng rồi?"
"Không biết nữa!"
"Anh đừng nói, không hổ là bài nhạc nổi tiếng thế giới, đúng là nghe hay thật."
"Đó cũng là tài năng đánh đàn của Tư Duệ!"
Không bao lâu, Thẩm Tư Duệ đứng dậy khỏi ghế, cầm micro lên và nói lời xin lỗi mọi người:
"Xin lỗi mọi người, hôm nay lúc tới đây không cẩn thận trẹo chân trên thảm đỏ nên giẫm lên bàn đạp piano không thuận tiện lắm. Cho nên miễn cưỡng đem đến cho mọi người một khúc đàn không hoàn hảo. Cái này không chỉ là thiếu tôn trọng mọi người mà còn không tôn trọng âm nhạc... Tôi xin lỗi vì phải bỏ dở màn diễn tấu. Tôi thay mặt Lam Vận và nhà họ Thẩm trịnh trọng xin lỗi mọi người!"
Cô ta nói xong, đứng trên sân khấu cúi người chào, sau đó đứng thẳng người, khuôn mặt xinh đẹp diễm lệ mang theo vẻ áy náy và rối rắm, đôi mắt đẹp đảo qua sân khấu một lượt, sau đó cô ta dừng ánh mắt lại trên người của Thẩm Ngân Tinh.
Một lát sau cô ta khó xử thu hồi tầm mắt, vô tình hay cố ý quét mắt sang nhìn Lâm Quỳnh Anh.
Đôi mắt của Lâm Quỳnh Anh dường như hiểu ra gì đó, cô ta suy nghĩ một lúc rồi mới lên tiếng:
"Có thể đại diện cho nhà họ Thẩm không chỉ có một người. Chị của cậu, Thẩm Ngân Tinh hôm nay không phải cũng tới rồi sao? Nhờ chị ta lên sân khấu thay cậu biểu diễn không phải là được à... Kia không phải là chị ta sao?"
Lâm Quỳnh Anh vừa nói xong, ánh mắt của mọi người xung quanh đều nhìn sang phía cô…