"Ai da, cô gái này, dáng người không tệ, tên thổ phỉ nào vô đa͙σ đức chơi xong rồi bỏ một mình cô lại vậy?"
Bên cạnh có một giọng ngả ngớn vang lên mang theo mùi say của rượu.
Thẩm Ngân Tinh bất giác chau mày, cô không thèm để ý mà bước đi nhanh hơn.
"Này! Tôi nói chuyện với cô đó cô gái! Một người cô đơn biết bao, để anh đây tới yêu thương em nào ..."
Người đàn ông loạng choạng chạy theo tới chặn con đường phía trước mặt cô, nhìn thấy mặt của Thẩm Ngân Tinh, đôi mắt say mèm của anh ta bất giác sáng hẳn lên.
Một tay đẩy người phụ nữ trong lòng mình ra, chỉ vào Thẩm Ngân Tinh, liếʍ liếʍ môi rồi cười nói: "Người đẹp!"
Anh ta nói xong thì dang hai tay nhào về phía của Thẩm Ngân Tinh. Ánh mắt của Thẩm Ngân Tinh trở nên lạnh lùng, cơ thể linh hoạt né sang bên cạnh vài bước.
Cô vốn tưởng rằng người đàn ông này uống say sẽ không linh hoạt gì, sẽ loạng choạng ngã xuống đất không bò dậy nổi.
Nhưng khi người cô vừa di chuyển, trước mặt đã có một bóng đen nhào qua, đập lên người đàn ông, khiến anh ta lao về phía cô, ‘phanh’ một tiếng có vật nặng rơi xuống đất, người kia cũng bất tỉnh nhân sự.
"A…"
Người phụ nữ hét lên một tiếng rồi ôm đầu bỏ chạy.
Thẩm Ngân Tinh quay đầu, quả nhiên thấy được một bóng dáng quen thuộc đứng bên cạnh mình.
Đôi chân thon dài thu lại đặt lên mặt đất.
Gương mặt của Bạc Hàn Xuyên không biểu cảm, đôi lông mày cau lại, quét mắt nhìn người đàn ông bất động phía trước, vẻ mặt thản nhiên thu hồi tầm mắt.
Vòng eo bị siết chặt, cô được anh nhẹ nhàng ôm vào lòng.
"Anh đi đâu vậy, sao đột nhiên từ phía sau ..."
Thẩm Ngân Tinh vừa nói, khóe mắt vừa liếc nhìn thì hai người đi theo phía sau anh.
Đó là hiệu trưởng cũ và hiệu trưởng...
Giọng của Thẩm Ngân Tinh ngưng lại, Bạc Hàn Xuyên vươn tay lấy những cánh hoa đào trên đầu cô xuống.
"Trời tối như vậy, một mình em chạy lung tung đi đâu vậy?"
Thẩm Ngân Tinh cầm lấy cánh hoa từ tay Bạc Hàn Xuyên, đưa lên chóp mũi ngửi rồi nói:
"Trong sảnh tiệc quá nhàm chán nên em ra ngoài đi dạo, ai ngờ lại gặp loại người này chứ?"
"Không để anh bớt lo." Bạc Hàn Xuyên cau mày. Nếu không phải từ xa thấy bóng dáng giống cô rồi đuổi qua đây, cô há chẳng phải đã bị quấy rối hay sao?
Thẩm Ngân Tinh ngẩng đầu, nheo mắt nhìn anh rồi cười: "Đây là ... chê em sao?"
"Không chê."
"..."
Hiệu trưởng cũ và hiệu trưởng không hé miệng cũng bị nhét cho một ngụm cẩu lương.
Nhưng nhiều hơn là bất ngờ.
Thật không ngờ, người bị đồn răng không gần phụ nữ vậy mà cũng có phụ nữ?
Hơn nữa còn cưng chiều tới mức này!
Đúng là mở rộng tầm mắt.
Nhìn chăm chăm vào người đàn ông bị đá nằm bất tỉnh dưới đất, lực chân này, đúng là quá mạnh rồi.
"Có phải cô đã đi lên núi không vậy?" Hiệu trưởng cũ đột nhiên lên tiếng hỏi.
Thẩm Ngân Tinh rời khỏi lòng ngực của Bạc Cảng Xuyên, rồi gật đầu nhìn hiệu trưởng cũ: "Đúng vậy."
Giọng điệu thờ ơ và xa cách, mang theo lạnh nhạt, rõ ràng là có lệ.
Cô không biết năm đó quyết định đuổi cô rốt cuộc có ai tham gia. Nhưng trường học là nơi vừa thần thánh vừa thuần túy mà lại vào thời điểm quan trọng giậu đổ bìm leo, khiến cô nhận tiếng xấu cả đời cũng khó thoát nổi.