Cố Trạch Thiên tức giận nhưng vẫn phải gật đầu, đưa một tờ chi phiếu bốn tỉ cho Tiền Hồng Anh.
Tiền Hồng Anh nhận lấy, mặc dù đã cố gắng kiềm chế bản thân mình nhưng bàn tay vẫn lạnh ngắt.
Thẩm Ngân Tinh gật đầu với Cố Trạch Thiên, ánh mắt nhìn sang Bùi Hạ Giao đứng cạnh anh ta, ánh mắt hiện lên vài phần khó đoán, sau đó kéo Tiền Hồng Anh đi.
"Hôm nay vì tôi mà cô bị liên lụy, là tôi gián tiếp hại cô, cũng may..."
Giọng nói của Thẩm Ngân Tinh tuy vẫn lạnh lùng trong trẻo như trước, nhưng Tiền Hồng Anh vẫn mơ hồ nghe ra vẻ áy náy trong giọng nói ấy.
Thẩm Ngân Tinh cao hơn Tiền Hồng Anh, khi nói chuyện, Tiền Hồng Anh phải hơi ngước lên.
Cô mặc một bộ váy màu trắng rất bình thường, trên mặt không có biểu cảm gì dư thừa, khí chất cao nhã không màng danh lợi.
Nhưng lúc cô giúp Tiền Hồng Anh giải vây, dạy dỗ tên cặn bã Tần Hải Triều kia thì lại giống như một nữ tướng sĩ, tràn đầy khí phách, tràn đầy cảm giác an toàn.
Nghĩ đến cảnh được cô ôm trong lòng, mùi thơm nhè nhẹ và sự lạnh lùng, tự tin của cô khiến Tiền Hồng Anh không còn sợ hãi.
Gương mặt nhỏ nhắn của cô cũng bất giác đỏ lên.
Tổng giám đốc Thẩm rất xinh đẹp, khí chất xuất chúng, lại vô cùng cao quý. Nếu không phải con gái thì chắc chắn sẽ có rất nhiều cô gái thích cô.
"Không... Không sao, Tổng giám đốc Thẩm, tôi hiểu tính chất của công việc này, tôi nên có lòng đề phòng."
Giọng nói của Tiền Hồng Anh nhẹ nhàng hơn, vô thức muốn mình trở nên ôn nhu thục nữ một chút.
Bộ dạng giống hệt một cô gái nhỏ.
Ân Duệ Đức sắp không thở nổi rồi.
Cái người bên cạnh anh ta lúc này sắp hút hết không khí ở đây rồi.
Thế này cũng quá đa͙σ rồi!
Không chỉ ghen với đàn ông mà còn ghen với cả phụ nữ.
Phụ nữ, người ta là phụ nữ đấy.
Nhưng mà cái cô gái kia cũng thật là, sao lại ngây thơ như vậy, tự nhiên thẹn thùng cái gì?
"Tính chất công việc..."
Thẩm Ngân Tinh vẫn chưa biết mình đã vô tình kiếm thêm cho Bạc Hàn Xuyên một tình địch nhỏ, cô lẩm bẩm lại bốn chữ, vẻ mặt trầm ngâm...