Sao lại cảm thấy, lễ kỷ niệm thành lập trường đến gần, làm bùng nổ các “bạn học cũ” bị dấu bên dưới đáy biển thế?
Thẩm Ngân Tinh nhìn anh ấy nở nụ cười nhạt.
“Làm việc?” Lệ Đình Khang thản nhiên nói.
“Đúng vậy. Anh Lệ đây là đưa bạn gái đi làm sao?” Giọng nói Thẩm Ngân Tinh thoạt nghe thì tinh tế nhẹ nhàng, nhưng một câu “anh Lệ” đã cứng rắn kéo quan hệ hai người ra xa.
Lệ Đình Khang liếc nhìn cô, hờ hững nói:
“Ừm.”
Thẩm Ngân Tinh gật đầu: "Vậy thì tôi không quấy rầy.”
Cô nói xong, liền mở cửa phòng trang điểm phía sau ra, đi vào.
Lệ Đình Khang nhìn cánh cửa đóng chặt, ba phần ý cười trên mặt dần dần thu lại, một tầng sương mù dâng lên từ trong đáy mắt, không có chút nhiệt độ nào.
“Đình Khang, chúng ta đi thôi.”
Thái độ lạnh nhạt của Thẩm Ngân Tinh rất rõ ràng, hiển nhiên Lương Tự Nhi cũng nhìn ra được, trong lòng cũng buông lỏng đề phòng.
Lệ Đình Khang gật đầu, đưa Lương Tự Nhi đến phòng trang điểm riêng của cô ta.
Thẩm Ngân Tinh vào phòng trang điểm, Sở Diệc cũng đã trang điểm xong, đa͙σ diễn đang ở bên cạnh xụ mặt quở mắng thợ trang điểm.
Thẩm Ngân Tinh hời hợt nhìn lướt qua, đi tới trước mặt Sở Diệc, dựa vào bàn trang điểm, đối mặt với Sở Diệc, nhìn khuôn mặt kia, cẩn thận kiểm tra một lần.
“Cũng không tệ.”
“...”
đa͙σ diễn ở một bên đang quở mắng thợ trang điểm, khiến Thẩm Ngân Tinh không kiên nhẫn.
“đa͙σ diễn Doãn, vừa rồi, tổng giám đốc Lệ dẫn Lương Tự Nhi tới đây.”
“Tổng giám đốc Lệ tới rồi?”
Giọng quở mắng của đa͙σ diễn Doãn ngừng lại, hơi ngạc nhiên xoay người hỏi Thẩm Ngân Tinh một câu, Thẩm Ngân Tinh gật đầu, đa͙σ diễn Doãn chớp mắt, vội vàng mở cửa, đi ra ngoài.
Trước giờ Lệ Đình Khang rất kín tiếng, khiến những người ngoài công ty không để ý.
Nhưng càng vào sâu giới giải trí, bạn sẽ càng phát hiện, người thực sự một tay che trời trong giới giải trí, là ai.
Diện mạo đẹp trai, thủ đoạn sắc bén, âm tình bất định, bạc tình lại...bạc bẽo.
Em gái khóa dưới?
E rằng thứ anh ta chán ghét nhất, chính là gặp em gái khóa dưới.
Nhất là loại em gái giống như cô, cùng giới với người phụ nữ kia, cùng hệ, cùng ban.
Cô không có nhiều điều để nói về bạn học cũ cùng lớp, từ khi Thẩm Tư Duệ chuyển vào Cao T, đã phá rối tất cả các mối quan hệ bạn bè trước đây của cô, cuộc sống đại học, càng rối tinh rối mù.
Không có bao nhiêu người muốn làm bạn với cô, mà dưới tình huống này, cô cũng không thể chủ động tiếp cận người nào.
nɠɵạı trừ Thanh Vy, lại cố tình có một người khác biệt.
Thường xuất hiện bên cạnh cô, cợt nhả không để ý bất cứ thứ gì.
Người phụ nữ kia, với ai cũng tốt, nhưng cố tình không làm bạn với ai, cô ta thích gì làm nấy, không tim không phổi, kiêu ngạo ưng ngạnh, làm theo ý mình.
Diệp Thanh Hoài.
Tính cách cô ấy không hợp với cái tên dịu dàng đoan trang này.
Nhưng lại để cô nhớ kỹ.
Lệ Đình Khang ghét người phụ nữ tên Diệp Thanh Hoài kia.
Chán ghét đến nỗi những người có chút quan hệ với cô ấy cũng ghét luôn.
Cô và Diệp Thanh Hoài không phải bạn bè, không quen thuộc, cho nên cô không biết, năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sau khi cha cô ấy mất không bao lâu, thì ngồi tù.
Thẩm Ngân Tinh lắc đầu, đứng dưới sân khấu, nhìn thấy Sở Diệc xụ mặt trên sân khấu ghi hình chương trình.
“Cô Ngân Tinh.”
Bên cạnh đột nhiên xuất hiện một giọng nói quen thuộc, Thẩm Ngân Tinh xoay người, bất ngờ nhìn thấy Du Văn nở nụ cười đứng bên cạnh mình.
“Trợ lý Du, anh...”
Lời nói Thẩm Ngân Tinh dừng lại, dường như cô đoán được điều gì.
Lúc Du Văn đưa thẻ cầm trong tay cho cô, quả nhiên chứng thực được sự suy đoán của cô.