Sau khi xuống xe Thẩm Ngân Tinh, mới cảm thấy câu nói cuối cùng hồi nãy của Bạc Hàn Xuyên có gì đó lạ lạ.
Cơ mà lạ ở chỗ nào, cô lại không phát hiện ra được.
Vừa bước vào công ty, cô vừa suy nghĩ đến bữa cơm tối nay.
Càng nghĩ, bước chân cô càng nặng hơn.
Cảm giác như là...
Cảm giác như là bị bắt gắp gặp mặt phụ huynh thế nhỉ?
Bước chân của Thẩm Ngân Tinh càng lúc càng chậm, cuối cùng dừng lại trước thanh máy, đôi mày xinh đẹp càng lúc càng nhíu chặt.
"Chào Tổng giám đốc Thẩm."
"Chào buổi sáng Tổng giám đốc Thẩm."
Nhân viên hiếm khi gặp được Thẩm Ngân Tinh, rối rít chào hỏi vớiThẩm Ngân Tinh.
Thẩm Ngân Tinh vốn dĩ rất ít khi đến công ty, hơn nữa dưới sự chỉ đa͙σ của cô, trên dưới công ty không ai dám nói lại, vực dậy một công ty sắp phá sản và khiến nó phát triển đến giờ, bọn họ không thể nào không bội phục.
Còn một nguyên nhân khác, là bởi dư luận dạo gần đây, thời điểm nhạy cảm như vậy, bọn họ tự nhiên biết không nên đụng vào họng súng.
Cho nên hiện tại, những nhân viên này đều dè dặt cẩn thận thái độ cung kính với cô.
Ban đầu Thẩm Ngân Tinh còn có thể nhẹ nhàng gật đầu đáp lại một chút, nhưng một lúc sau ngay cả đáp lại cô cũng không làm nổi.
Đưa tay ấn ấn đầu lông mày, càng nghĩ cô càng cảm thấy mình đã rơi vào bẫy của Bạc Hàn Xuyên.
Giống như là...từ tối hôm qua? Hoặc còn có thể là sớm hơn?
Biểu cảm trên mặt nhíu chặt, càng lúc càng chặt, khiến cho những nhân viên cùng chờ thang máy với cô cảm thấy tim như đang lên tàu lượn siêu tốc, lúc lên, lúc xuống.
Nhưng mà không bao lâu, khuôn mặt khó coi của Thẩm Ngân Tinh đột nhiên biến mất, hơn nữa cô còn cong môi lên, che miệng cười khẽ một cái.
Người đàn ông này...
Ánh mắt của đám người nhìn cô đột nhiên quái dị, vẻ mặt ngây ngốc, hoảng sợ nhìn Thẩm Ngân Tinh.
Đúng là kỳ tích.
Bọn họ không phải chưa từng nhìn thấy Tổng giám đốc Thẩm cười, nhưng phần lớn là trước mặt khách hàng hoặc ống kính máy quay nở nụ cười thương mại mà thôi.
Đôi khi xuất hiện ở công ty, phần lớn thời gian trên mặt cô không có biểu cảm gì.
Vội vàng đến rồi lại vội vàng đi.
Bọn họ chưa từng nhìn thấy nụ cười thật lòng như hiện tại bao giờ.
Ngày thường Tổng giám đốc Thẩm mạnh mẽ lạnh lùng bao nhiêu thì trong nháy mắt cũng đã dịu dàng rất nhiều.
Một nụ cười, giống như cả dung mạo đều thay đổi.
Trên khuôn mặt lạnh lùng hơi hồng lên, ánh mắt ngày thường như băng như đá, lúc này giống như một ngọn lửa dịu dàng, khóe miệng nâng lên nụ cười cong như vầng trăng rằm vậy mà lại trang nhã hoàn mỹ, mang tới cho người khác cảm giác người phụ nữ ấy vô cùng thanh lịch tao nhã.
Những người đàn ông bên cạnh nhìn Thẩm Ngân Tinh chằm chằm đến mức mặt đỏ tim đập.
Đây...đây thật sự là Tổng giám đốc Thẩm của bọn họ sao?
Hóa ra… cô ấy cũng biết cười...
Không không không, người nào chẳng biết cười chứ.
Phải nói là, hóa ra khi cô ấy cười, lại đẹp đến vậy.
Nhưng không cho bọn họ ngắm thỏa mãn thì cửa thang máy đã từ từ mở ra, Thẩm Ngân Tinh ngẩng đầu, nhận ra xung quanh còn có người, nụ cười trên mặt cũng dần biến mất, khôi phục vẻ lạnh lùng thường ngày.
Đi thang máy đến khu làm việc, trợ lý Trình Nhược Nhiên đã lập tức đi đến: "Tổng giám đốc Thẩm, ngày mai ảnh đế Sở có show cần quay, bắt đầu từ mười giớ sáng, tính luôn thời gian hóa trang, chúng ta phải đến đó lúc chín giờ, chuyện có liên quan đến ảnh đế sở, chị nói cần phải thông báo trước một ngày, vậy nên...chị có sắp xếp gì không?
Thẩm Ngân Tinh vừa đi vừa nhìn xuống đồng hồ trên tay, tám giờ một phút.
Nghĩ đến lúc Sở Diệc có chứng tức giận lúc mới tỉnh, Thẩm Ngân Tinh hít sâu một hơi.
"Kiếm một người trợ lý, ngày mai đến chỗ Sở Diệc truyền lời."