Âm thanh bất thình lình vang lên khiến lông mi của Thẩm Ngân Tinh run lên, cô theo bản năng quay đầu lại.
Đôi mắt đen láy của Bạc Hàn Xuyên lạnh lùng như huyền băng, cặp lông mày mang theo sát khí nồng đậm.
Hơi thở sắc bén và buốt lạnh từ người anh tản ra.
Khí thế như muốn hủy diệt, giống như hận không thể xé nát ai đó vậy.
“Sao anh lại vào đây được?”
Bạc Hàn Xuyên nheo chặt đôi mắt nhìn cô, sau đó từ từ nhìn về hướng màn hình laptop trước mặt cô.
Cơ thể của hai người phụ nữ dây dưa lăn lộn trên giường.
Tiếng thở hổn hển kìm nén từ trong laptop phát ra, sắc mặt của Bạc Hàn Xuyên lại trở nên u ám hơn.
Thẩm Ngân Tinh lúng túng đứng dậy.
Cô quay sang Bạc Hàn Xuyên, dựa vào bàn, chống tay lên thành bàn, lúng túng vuốt tóc.
“... Anh ăn xong rồi hả?”
Thẩm Ngân Tinh đỏ mặt, ngượng ngùng, nói chuyện cũng không dám ngẩng đầu lên.
Cảm giác bị bắt gặp khi xem thể loại phim này, cả đời cô cũng coi như được trải nghiệm một lần.
Cảm giác đúng là, vô cùng xấu hổ, cô chưa từng thấy xấu hổ đến thế.
Hơi thở mạnh mẽ bất thường đột nhiên dần dần đến gần cô, cuối cùng hoàn toàn bao trùm lấy cô.
Thẩm Ngân Tinh ngẩng đầu, bóng dáng của Bạc Hàn Xuyên ở trước mặt cô, khuôn mặt anh tuấn ẩn ẩn mang theo hơi lạnh, đôi mắt đen láy như hàn ngọc nhìn cô.
Trong không gian yên tĩnh mang theo ngọn lửa phẫn nộ.
“Em không có gì muốn nói với anh sao?”
Laptop sau lưng cô gần như khớp với những gì anh nói, đột nhiên phát ra một tiếng kêu sắc nhọn.
Sắc mặt của Thẩm Ngân Tinh và Bạc Hàn Xuyên đều thay đổi.
Cho dù Thẩm Ngân Tinh có ngốc thế nào đi nữa, cũng nghe ra hàm nghĩa của mấy chữ này, đặc biệt là sau khi xem xong phim kia, đối với đề tài này, càng mẫn cảm hơn.
“Em và Thanh Vy chỉ là bạn bè! Anh đừng suy nghĩ nhiều ...” Cô vội cắt ngang lời anh.
“Bạn bè? Bạn bè mà muốn gả cho em hả? Còn gửi đồ này cho em nữa?"