“Thẩm Ngân Tinh tôi đây nếu muốn làm một việc gì đó, dù là chuyện tốt hay chuyện xấu, thì chắc chắn sẽ đường đường chính chính. Tôi thà làm một người xấu quang minh chính đại còn hơn là đi làm những việc lén lút, hai mặt, làm ŧıểυ nhân chuyên đi châm ngòi ly gián.”
Trên mặt Tô Vũ thoáng qua vẻ sững sờ, anh ta bỗng nhiên cúi đầu nhìn Thẩm Tư Duệ đang bày ra vẻ mặt bi thương yếu đuối ở trong lòng ngực mình, trong mắt thoáng qua một chút do dự.
Với sự hiểu biết của anh ta về Thẩm Ngân Tinh…
“Anh Vũ, mặt của em có bị huỷ không… sau này em còn có thể đóng phim hay không… em không biết… nếu như em không thể tiếp tục đóng phim, thì còn có thể làm được cái gì… hu hu hu…”
Trong mắt Tô Vũ lập tức hiện lên vẻ đau lòng, anh ta nhẹ nhàng vén phần tóc ướt của cô ta đặt lên bả vai, giọng nói vô cùng dịu dàng:
“Khuôn mặt sẽ không bị huỷ, em vẫn có thể tiếp tục đóng phim, nhất định sẽ thực hiện được giấc mơ làm ảnh hậu của em.”
A…
Thẩm Ngân Tinh cười lạnh, quay đầu đi đến bên cạnh giường bệnh ngồi xuống.
“Chuyện nói xong rồi, muốn khoe ân ái thì cút ra chỗ khác.”
Tô Vũ ngẩng đầu nhìn Thẩm Ngân Tinh bằng một ánh mắt xa lạ.
Cuối cùng khom lưng dùng một tay ôm Thẩm Tư Duệ đang khóc nhũn cả người vào trong lòng, bước nhanh ra khỏi phòng bệnh. . ngôn tình hay
Thẩm Ngân Tinh đứng dậy, đóng chặt cửa phòng lại.
Ngăn cách hoàn toàn với bên ngoài, chỉ còn lại một mình trong phòng, cô dựa vào cửa phòng, lặng lẽ nhắm chặt đôi mắt thanh lãnh quật cường của mình.
Tất cả chỉ còn lại là sự mệt mỏi cùng vô lực…
Từ trước đến nay cô vẫn không rõ, vì sao có người lại có thể mang theo nhiều mục đích như vậy mà sống.
Đồ ăn để trên tủ cũng chẳng muốn ăn nữa. Cô dựa vào đầu giường, vẻ mặt lãnh đạm ngắm nhìn sắc trời tươi đẹp ngoài cửa sổ.
Ngày trước không phát hiện ra, đột nhiên bây giờ phát hiện ra, cảm giác chỉ có một mình, thật sự cô đơn đến mức cả người đều phát run.
Tô Vũ.
Sao anh lại có thể nhẫn tâm, bỏ lại tôi một mình…
Sau khi tất cả mọi người đều rời bỏ tôi, người cuối cùng là anh cũng bỏ đi nốt.
Anh thật tàn nhẫn, khi tôi cho rằng tôi vẫn còn có anh, chỉ có mình anh, anh lại vẫn bỏ tôi mà đi…
Trong lòng Thẩm Ngân Tinh không ngăn được sự bi thương.
Cô cũng là người, một người bình thường, trái tim cũng làm bằng thịt.
Có không nỡ, có không đành lòng, có thất tình lục dục, cũng có buồn vui ưu tư. Tuy cô kiên cường nhưng có thể kiên cường đến đâu chứ?
Một trận gió lạnh từ cửa sổ thổi vào, sự lạnh lẽo khiến cô sực tỉnh, thân mình hơi run rẩy, ngay lúc đó di động vẫn luôn đặt ở đầu giường đổ chuông.
Chiếc áo khoác cô mặc khi lên tàu ngày hôm đó, bao tay, còn có di động đều ở trong phòng bệnh.
Muốn hỏi ai mà lại cẩn thận như vậy, không cần nghĩ nhiều Thẩm Ngân Tinh cũng biết, là người bạn tốt nhất cuộc đời này của cô, Hứa Thanh Vy.
Nhìn tên hiển thị cuộc gọi đến một lần nữa, gọi cho cô vào lúc này không có ai khác ngoài cô ấy.
Thở dài một hơi, Thẩm Ngân Tinh trả lời điện thoại.
“Thanh Vy.”
“Ừ, Ngân Tinh à xin lỗi nhé, hai ngày nay công ty bận quá, không có thời gian đi thăm cậu…”
“Tớ biết, cậu không cần phải lo lắng. Hiện tại tớ rất tốt, nếu lúc đầu đã không có chuyện gì vậy thì bây giờ cũng sẽ không có chuyện gì.”
Thẩm Ngân Tinh giải thích.
Dưới tay Hứa Thanh Vy có một công ty mỹ phẩm, lúc trước tìm nhà xưởng, đại lý sản xuất nhưng mà kiểu làm ăn này, ở giữa thường xuất hiện đủ loại vấn đề. Bao gồm công thức của sản phẩm, giá cả, cùng với việc ăn bớt, cắt xén nguyên vật liệu, còn có chất lượng của sản phẩm… Mỗi lần đều phát sinh những tình huống khác nhau, trong cơn giận dữ Hứa Thanh Vy đập bàn quyết định tự mình thành lập xưởng sản xuất.
Hiện tại cũng xem như là thời điểm quan trọng, đương nhiên cô hiểu rõ.
Hứa Thanh Vy trầm mặc trong chốc lát: “… Tớ nghe nói, Tô Vũ, anh ta…”