“Bởi vì chỉ có làm như vậy mới không lộ ra dáng vẻ đáng thương. Ít nhất ở trong mắt mọi người, em không phải người bị vứt bỏ…”
Bạc Hàn Xuyên đột nhiên dừng tay lại, đôi mắt tối đen sáng quắc nhìn vào mắt cô, chờ câu kế tiếp của cô.
Thẩm Ngân Tinh nâng mí mắt lên cũng nhìn vào đôi mắt đen của anh, từ từ nói:
“Anh đã định trước là người đứng ở trên cao, sự tồn tại của anh vốn được ông trời ưu ái, cuộc sống gần như hoàn mỹ. Mà chuyện em có thể làm vì anh quá ít, chuyện duy nhất có thể làm được chính là không để mình trở thành khuyết điểm trong sinh mệnh của anh…”
Con ngươi Bạc Hàn Xuyên bỗng nhiên co rụt lại, lồng ngực nặng nề run lên, từng tiếng tim đập mạnh mẽ, sau đó cơn đau như xé nát lan tràn toàn thân.
Tay anh ôm đầu cô vừa buông lỏng lại siết chặt, tay còn lại cũng nặng nề nắm thành nắm đấm.
Thì ra sở dĩ cô đồng ý với yêu cầu của Khương Huệ Vân, tối nay chịu đựng nhiều nhục nhã, để bọn họ ức hiếp, mọi ngấm ngầm chịu đựng thậm chí là phản kích cuối cùng đều là vì anh…
Anh ở bên ngoài quan sát nhất cử nhất động của cô, tự cho là đúng nghĩ rằng mình đã nhìn thấu kế hoạch của cô, lựa chọn im lặng phối hợp với cô.
Anh tưởng rằng xuất hiện tại thời điểm cô cần nhất sẽ mang lại cho cô nhiều sự cứu rỗi.
Anh còn không vừa lòng với quyết định tối nay cô tự đưa mình tới cửa cho người khác bắt nạt…
Ngay từ đầu, anh đã ngu nguội!
“Sao em phải nghĩ như vậy, anh đâu để ý những điều này…”
“Nhưng em để ý!” Thẩm Ngân Tinh đột nhiên mở miệng: “Bạc Hàn Xuyên, em để ý, em không muốn trở thành gánh nặng của anh, em sẽ cố gắng làm tốt nhất có thể để trở thành người phụ nữ xứng đôi với anh. Vì thế anh cứ bước về phía trước, không cần lo cho em.”
Sự nhẫn nhịn cuối cùng của Bạc Hàn Xuyên vào giờ khắc này cũng vỡ vụn.
“Không thể nào!”
Ngoài trời tiếng sấm vang lên.
Giây tiếp theo, trên môi Thẩm Ngân Tinh đã truyền đến cảm giác đau đớn, Bạc Hàn Xuyên chợt hôn cô, sức lực rất mạnh.
Nụ hôn bá đa͙σ không ai sánh được mang theo sự kinh sợ và tức giận, còn có đau lòng nghiền nát cánh môi cô đau nhức…
“Tôi không thể bỏ lại em, em nhớ lấy, sẽ không…’
Cổ họng của Thẩm Ngân Tinh chợt dâng lên một trận chua xót, vành mắt cô cũng nóng, lên che phủ tầm nhìn…
“Em.. tin anh…”
Trong cổ họng chua sót nặn ra ba chữ cứng rắn… nặng tựa ngàn cân.
Bạc Hàn Xuyên rướn môi, khẽ hôn lên môi cô
“Đưa em về nhà.”
“Ừm.”
…
Đế Hào Hoa Đình.
Bạc Hàn Xuyên đưa Thẩm Ngân Tinh về nhà, đứng ở cửa híp mắt nhìn người phụ nữ đứng trước cửa phòng mỉm cười.
“Đây là… định để anh ở ngoài cửa?”
Thẩm Ngân Tinh cười, lấy di động ra quơ quơ trước mặt Bạc Hàn Xuyên.
“Thời gian không còn sớm.”
“Anh không vội.”
“Bây giờ đã hơn chín giờ, anh về tới trang viên Thịnh Cảnh cũng hơn mười giờ.”
Bạc Hàn Xuyên im lặng hai giây, đột nhiên mở miệng nói:
“Anh đói bụng.”
“…”
Nhìn ánh mắt ngờ vực của Thẩm Ngân Tinh, Bạc Hàn Xuyên bổ sung: “Anh vừa xuống máy bay đã đi tìm em ngay.”
Thẩm Ngân Tinh nhíu đôi mày thanh tú lại, cuối cùng nghiêng người chừa ra một chỗ trống.
“Anh vào đi.”
Bạc Hàn Xuyên cười cười, không khách khí chút nào mà bước vào phòng.
…
Bạc Hàn Xuyên đói bụng thật, buổi tối anh ăn hết hai bát cơm.
Sau khi ăn xong, anh cũng không nghĩ sẽ ở lại lâu.
Vẻ mặt Thẩm Ngân Tinh mỏi mệt, anh có thể nhìn ra được. Huống chi, anh đã ngồi máy bay suốt mười mấy giờ cũng mệt.
Anh kéo Thẩm Ngân Tinh tới trước người hôn một cái.
“Tôi về đây, em nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Ừm, để tôi tiễn anh.”
Mi tâm Bạc Hàn Xuyên khẽ giật giật, nếu không quan sát kĩ sẽ không thấy: “Không cần.”
Anh nói xong liền buông cô ra, cầm lấy âu phục bên cạnh xoay người rời đi.
Thẩm Ngân Tinh hơi nghi ngờ, cổ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, nhưng cũng không quá để ý.
Cô ra cửa liền nhìn thấy bóng dáng Bạc Hàn Xuyên bước vào trong thang máy, liền vội vàng đuổi theo, nhưng đúng lúc này thang máy khép lại.