Nhìn thấy Thẩm Ngân Tinh nhìn mình một lúc lâu mà cũng không mở miệng nói lời nào, làm anh cảm thấy có hơi tự đắc.
Người phụ nữ nhỏ này của anh đang bối rối trước vẻ mặt của anh phải không?
Chỉ là một âm tiết, nhưng lại mang theo cảm giác khiêu khích chết người, cào vào lòng ngực, khiến người nghe không khỏi cảm thấy khó chịu, ngứa ngay đầu tim.
Thẩm Ngân Tinh trấn tĩnh mình lại, cô nhìn thấy Bạc Hàn Xuyên nhìn mình cười cười, lỗ tai cô lập tức đỏ bừng.
Bạc Hàn Xuyên mỉm cười, vừa rồi còn tưởng cô sẽ không phản ứng lại anh, ai ngờ Thẩm Ngân Tinh đột ngột nói: “Ừm.”
Lông mày Bạc Hàn Xuyên đột nhiên nhảy dựng lên, nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt.
Nhưng mà hai má của cô thì lại đỏ như những áng mây giữa chiều cuối thu còn vương lại trên gương mặt xinh đẹp, cô cắn chặt môi, không dám nhìn thẳng anh.
Bạc Hàn Xuyên nheo mắt nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng đang chúm chím của cô, sau đó anh lên tiếng.
“Đừng cắn môi.”
Thẩm Ngân Tinh ngước mặt lên, ánh mặt ngơ ngác khó hiểu nhìn anh.
Giọng Bạc Hàn Xuyên càng trầm hơn: “Em có biết bây giờ em mê lực như thế nào không? Ngăn cách xa như thế, làm sao anh hôn em được chứ?”
Thẩm Ngân Tinh lập tức thả lỏng môi, không cắn môi nữa, mạch máu trong môi như được lưu thông, môi càng lúc càng hồng...
Thẩm Ngân Tinh không nói nên lời, nhưng Bạc Hàn Xuyên lại rất vui vẻ cong môi lên nhìn, mặc dù anh vẫn còn muốn nhìn vẻ mặt xấu hổ này của cô nhưng anh vẫn nói: “Được rồi, muộn rồi. Em nên nghỉ sớm đi.”
Thẩm Ngân Tinh có chút kinh ngạc, nhưng vẫn gật đầu đáp lời: “Vậy anh cũng nghỉ sớm đi.”
“Được.”
Bạc Hàn Xuyên gật đầu nhẹ nhàng đáp lại lời cô.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, nụ cười trên gương mặt của Bạc Hàn Xuyên dần tắt đi, lông mày anh nhíu lại.
Anh tiếp tục bấm điện thoại lên, áp vào tai.
“Alo.”
Đó là giọng của Du Văn.
“Kiểm tra xem tối nay cô ấy đã gặp những ai.”
Nghĩ đến cảnh tượng nhìn thấy nụ cười cố tỏ ra mạnh mẽ của người phụ nữ ấy, đôi mắt đen ánh của Bạc Hàn Xuyên càng lúc càng tối đi.
Sao cô ấy có thể kiệt sức vì công việc chứ?
Giọng nói lạnh nhạt đến thấu xương, mặc dù đang gọi điện thoại nhưng Du Văn vẫn có thể cảm nhận được vẻ mặt lạnh lùng của sếp, da đầu tê dại đi, anh ta vội vàng làm việc.
“Tôi biết rồi, tôi lập tức tìm hiểu.”
Không cần nghĩ nhiều, Du Văn trong nháy mắt lập tức biết “cô ấy” trong miệng của boss là ai!
*
Hai ngày sau, buổi tiệc thường niên của Lam Vận được tổ chức tại khách sạn Quân Di.
Thẩm Tư Duệ mặc một chiếc váy màu be đơn giản và thanh lịch. Trang điểm nhẹ nhàng theo sau Dương Lan Hương và Thẩm Minh Quốc đón khách mời ở cửa.
Hầu hết các vị khách mời tối nay đều là cổ đông và giám đốc điều hành cấp cao của Lam Vận, cùng với các nhà đầu tư và những nghệ sĩ từng hợp tác với công ty.
Khương Huệ Vân còn cố ý mời các phương tiện truyền thông tới tham gia cùng.
Tương lai của Lam Vận đều đem đặt hết lên người của Thẩm Tư Duệ.
Cô ta đã hứa với tất cả cổ đông, Lam Vận sẽ không cần phải lo lắng cho sự phát triển trong tương lai nữa, các vấn đề về tài trợ sẽ được giải quyết ngay lập tức!
Chỉ cần tối nay Thẩm Ngân Tinh xuất hiện, sẵn sàng đứng ra đơn phương phá hủy hợp đồng hôn nhân, mọi chuyện sẽ được giải quyết trong nay mai.
Thẩm Ngân Tinh chắc chắn đêm nay là vai chính rồi!
...
Buổi tối tám giờ, khách khứa đã tới đông đủ, Tô Minh Dạ, Tô Vũ và Thái Tĩnh Di đều có mặt.
Nhưng lễ kỉ niệm đã sắp bắt đầu nhưng Thẩm Ngân Tinh vẫn chưa đến.
Sắc mặt Khương Huệ Vân càng lúc càng khó nhìn, những người biết chuyện sắc mặt cũng không kém hơn là bao.
Nếu hôm nay Thẩm Ngân Tinh không đến, thì bữa tiệc thường niên này có nghĩa gì đâu chứ?