Bạc Hàn Xuyên vừa xuống máy đã ngồi vào trong xe, trên khuôn mặt đẹp trai hiện lên sự đen tối.
Hay là đang ngủ?
Nhưng điện thoại nối máy rất nhanh.
Anh nhìn chằm chằm điện thoại vài giây, cuối cùng quyết định buông tha việc gọi điện cho cô thì bất chợt điện thoại reo lên.
Vậy mà là cuộc gọi video.
Chân mày nhíu chặt của Bạc Hàn Xuyên thoáng cái dãn ra, đốt ngón tay thon dài lướt qua màn hình, nhận điện thoại.
Một cô nàng không chút son phấn cứ như vậy xuất hiện bên trong màn hình nho nhỏ của điện thoại.
"Anh vừa xuống máy bay à?" Một giọng nói quen thuộc trong trẻo phát ra.
"Ừ." Bạc Hàn Xuyên nhẹ giọng trả lời, ánh mắt chăm chú nhìn vào khuôn mặt của cô gái.
Thẩm Ngân Tinh nhìn ra được sự mệt mỏi trên mặt Bạc Hàn Xuyên, trong lòng hơi nặng nề: "Vậy anh về khách sạn nghỉ ngơi chút đi."
Im lặng vài giây, Bạc Hàn Xuyên từ từ mở miệng:
"Có nhớ anh không?"
Thẩm Ngân Tinh hơi dừng một chút, trên mặt hơi hồng hồng: "Anh đi còn chưa tới một ngày nữa..."
"Nhưng anh nhớ em." Bạc Hàn Xuyên nhìn chằm chằm cô: "Từ khi em xuống khỏi xe đã nhớ…"
Thẩm Ngân Tinh nửa ngày cũng không nói chuyện, bởi vì chủ yếu không biết nên nói cái gì, chỉ cảm thấy trên mặt nóng hổi, tim đập như trống đánh.
"... Anh làm quá lên rồi!"
"Cái này là do em có sức hấp dẫn."
Thẩm Ngân Tinh bị lời anh nói mà nghẹn lại không biết nên trả lời thế nào, dừng một lát mới nói:
"... Đến khách sạn anh nhớ ăn cơm nha."
"Được. Vài ngày nữa anh sẽ rất bận, em ngoan ngoãn ở nhà chờ anh về."
"... Được." Thẩm Ngân Tinh gác cằm lên đầu gối, nghe giọng nói trầm thấp của Bạc Hàn Xuyên, nhẹ nhàng gật đầu.
Rõ ràng đã ngừng nói, nhưng kết quả hai người đều không có ngắt điện thoại. . Đam Mỹ Sắc
Hai người lẳng lặng nhìn nhau nửa ngày, sắc mặt Thẩm Ngân Tinh đỏ bừng lên rồi ngắt điện thoại!
Lúc sau liền cầm theo điện thoại di động trở về phòng ngủ.
Cô biết, châu Úc so ra kém hơn trong nước, Bạc Hàn Xuyên chắc chắn cũng không được nghỉ ngơi lâu, mà sau vài ngày bọn họ mới xóa bỏ được cảm giác lệch múi giờ, cho nên mấy ngày nay chỉ đành không liên lạc với nhau thôi.
...
Sân bay.
Sáng sớm Thẩm Ngân Tinh đã bị Hứa Thanh Vy bắt cóc tới sân bay rồi.
Tin tức Sở Diệc về nước rất bí mật, nhưng vẫn có không ít fans nhận được tin tức rồi chạy lại đây.
Vậy nhưng cũng đến mấy trăm fans, cho nên phải điều động bảo vệ để giữ trật tự.
"Sở Diệc, chào mừng anh về nước!"
"Chúc mừng Sở Diệc chiến thắng trở về!"
"Sở Diệc Sở Diệc, yêu anh, yêu anh!"
"Sở Diệc đại đại cố lên!"
Một đám đều là những cô gái nhỏ tuổi trẻ hoạt bát, hết sức phấn khởi mà gọi to tên, lớn tiếng thổ lộ, thậm chí đều kích động đến khóc lóc.
Không đếm được bao nhiêu cánh tay vươn ra phía trước, hoa tươi, búp bê, các đồ vật tặng phẩm, giấy kí tên, vân vân.
Hôm nay, Thẩm Ngân Tinh có hơi hối hận sao mình không mặc thêm cái áo khoác, cô sợ theo trận thế như này, nếu thực sự đi ra ngoài chặn Sở Diệc lại, chỉ sợ chưa được đến gần đã bị fans xé nát!
Quá điên cuồng rồi.
Điên cuồng đến mức một đám người đưa di động tới người đi ở giữa.
Ở giữa là một người đàn ông dáng người cao gầy, một thân màu đen, ngũ quan lập thể sâu sắc, được mấy người trợ lý vây ở bên trong, sắc mặt không chút thay đổi, chỉ lạnh lùng hé ra một khuôn mặt minh tinh, góp phần giúp fans cầm di động hoặc máy ảnh quay chụp.
"Không hổ là ảnh đế, khí thế đủ mạnh!"
Hứa Thanh Vy nghiến răng nghiến lợi mà nói, Thẩm Ngân Tinh mới vừa nghiêng đầu nhìn cô ấy, người cũng đã không thấy bóng dáng đâu.
Lại chuyển ánh mắt một cái cô lập tức thấy cô ấy cũng chen vào bên trong vòng fans!
Đi thẳng tới chỗ Sở Diệc.
Da đầu của Thẩm Ngân Tinh có chút tê rần lên.
Hứa Thanh Vy sao lại làm chuyện theo đuôi ngôi sao như này, dù sao cũng là con gái nhà giàu, hơi sức lên tiếng sao có thể so được với đám fans này?
"Cẩn thận, cẩn thận! Có người té ngã!"
"Trước hết đừng nhúc nhích!"
Bên ngoài bảo vệ nhanh chóng la lên, đám fans điên cuồng này không như cũ không hề dừng lại, nhưng thật ra Sở Diệc ở giữa dừng lại trước.
Tầm mắt lạnh như băng đảo qua những fans đi theo anh ta, giọng nói lạnh lùng:
"Có người bị đẩy ngã các người có nghe thấy không?"