“Tôi đã nói là sẽ tin cô ấy. Bây giờ lại muốn điều tra, khác nào tự tát vào miệng mình.”
“Nhưng cũng không nhìn ra được những tin đồn kia đều là giả…”
Du Văn không nhịn được mà nhiều lời, anh ta thật sự không ngờ ông chủ sẽ vì một người phụ nữ mà mù quáng đến mức này.1
Bạc Hàn Xuyên đứng dậy, bước đến bên cửa sổ, dáng người cao lớn hơi nghiêng sang, nhìn chiếc xe Seden màu đen đang từ từ dừng lại ở dưới lầu, khóe môi khẽ nhếch lên.
“Chỉ cần tôi muốn tin, giả cũng có thể thành thật.”1
Giọng nói trầm thấp không dịu dàng cũng không nóng giận, nhưng Du Văn cảm thấy được sự tự tôn, ngữ khí ngông cuồng tự cao tự đại không ai sánh nổi trong lời nói đó.
Lồng ngực chợt rung lên, anh ta không hề thấy lạ lẫm với dáng vẻ này của ông chủ, trong cuộc họp mỗi lần đưa ra quyết sách kinh doanh sinh tử, anh luôn quyết đánh đến cùng trong mọi nghịch cảnh, lập tức mở ra một con đường khác.
Dáng vẻ tự tin như đã tính trước mọi việc và mọi thủ đoạn của anh đã khuất phục được vô số người.
Nhưng, đó cũng chỉ là trong kinh doanh.
Du Văn chưa từng nhìn thấy, ông chủ lại có thể đối xử với một người phụ nữ như vậy!
Nhưng cũng chỉ vì lời nói này của Bạc Hàn Xuyên, mà từ giờ trở đi, trong lòng anh ta đã hoàn toàn coi Thẩm Ngân Tinh là một nửa của ông chủ rồi.
Lý do rất đơn giản, anh ta luôn tin rằng, chỉ cần ông chủ vừa ý thì chắc chắn sẽ phải thuộc về ông chủ.
Dù sao cuối cùng sẽ thành bà chủ của mình, việc gì phải ở đây hoài nghi lo lắng nhiều.
“Cậu xuống dưới nói với quản lý nhà hàng một tiếng, việc kinh doanh hôm nay, không làm nữa.”
“Vâng!”
Nghe thấy lời nói đột ngột này của Bạc Hàn Xuyên, Du Văn không ở lại nửa phút, anh ta đáp lại một tiếng rồi quay người rời khỏi phòng.
Đến cổng nhà hàng Như Ý Hiên, tài xế hạ cửa kính xe xuống, vẻ mặt nghiêm túc của Khương Huệ Vân dần dần lộ ra, Thẩm Minh Quốc và Dương Lan Hương ngồi ở hai bên, mấy người họ cùng nhìn về phía cửa nhà hàng.
Người làm thuê ngồi ở ghế phụ xuống xe, tự động đi lấy số xếp hàng.
“Nhà hàng này thật sự rất nổi tiếng, đáng tiếc sao ông chủ đó lại không muốn mở thêm một chi nhánh khác nhỉ?”
“Đây chính là nét đặc sắc của nhà hàng này, tay nghề của mỗi đầu bếp không giống nhau, cho dù làm cùng một món thì mùi vị vẫn có sự khác biệt lớn, mở chi nhánh, sớm muộn cũng sẽ đập biển hiệu thôi!”
Khương Huệ Vân nói, trong lòng cũng hơi hoài nghi. Thời còn trẻ, bà cụ cũng có nghe nói về sự nổi tiếng của nhà hàng Như Ý Hiên này, mấy chục năm trôi qua, vẫn không thấy có chi nhánh khác.
Kinh doanh lợi nhuận một trăm phần trăm như vậy mà không làm, ông chủ này, đúng thật là quá tùy hứng.
Có vẻ như người đến đây hôm nay ít hơn những ngày trước rất nhiều, bỏ ra nhiều lần công cốc như vậy, xem ra hôm nay nhờ có phúc của Thẩm Tư Duệ mà có thể được no nê một bữa rồi.
Nhưng vào lúc này, bà cụ nhìn thấy người làm thuê phụ trách việc lấy số xếp hàng vừa đến gần máy lấy số để lấy số, lại bị người khác trực tiếp chặn lại, không cho lấy.
Khương Huệ Vân lập tức nhíu mày.
Sống nhiều năm như vậy rồi, nếu bà cụ không nhìn ra hành động này là cố ý thì thực sự đã sống vô ích rồi.
Điều rõ ràng hơn là, người đứng sau người làm thuê nhà bà cụ lại lấy số xếp hàng một cách suôn sẻ.
“Bọn họ như này... là có ý gì chứ?” Dương Lan Hương cũng bất ngờ: “Sao lại nhắm vào chúng ta một cách rõ ràng như vậy?”
Dĩ nhiên người làm thuê phụ trách xếp hàng kia cũng nhìn ra điều này nên đang đứng tranh luận với bọn họ.
Khương Huệ Vân nheo mắt nhìn chằm chằm về phía trước, không lâu sau, bà cụ thấy người làm thuê nghiêm mặt bước tới.
“Có chuyện gì vậy?” Bà cụ thấp giọng hỏi.
“Thưa bà, người trong nhà hàng nói hôm nay không kinh doanh nữa.”
“Vớ vẩn! Rõ ràng vừa nãy vẫn có người khác lấy số sau cô! Tại sao lại không cho một mình cô lấy?”
Nhìn thấy sắc mặt u ám của Khương Huệ Vân, Dương Lan Hương ngồi cạnh nghiêm nghị khiển trách.