Cô đỡ lấy vai Bạc Hàn Xuyên, đẩy anh ra để tạo chút khoảng cách: "Đừng làm loạn. Anh định không ăn cơm à?"
"Có thể ăn cái khác không?"
Bạc Hàn Xuyên vừa nói vừa cúi người hôn lên cằm cô.
Thẩm Ngân Tinh cứng đờ, quay đầu rồi đẩy anh ra.
"Anh đừng làm loạn, không ăn thì thôi, không phải anh còn phải làm việc sao?"
Bạc Hàn Xuyên khẽ thở dài, quay đầu liếc nhìn đồ ăn thừa trên bàn cà phê, cuối cùng cầm đũa lên.
Thức ăn thực sự hơi nguội, nhưng người đàn ông vẫn bình tĩnh ăn.
Thẩm Ngân Tinh quay đầu thấy hành động của anh, vươn tay nắm lấy đũa: "Anh không muốn ăn thì thôi, đồ ăn nguội cả rồi."
Bạc Hàn Xuyên nghiêng đầu nhìn cô, sau đó một tay ôm eo cô, tiếp tục cắn một miếng thức ăn đưa vào miệng.
"Này, Bạc Hàn Xuyên..."
Thẩm Ngân Tinh cắn chặt môi, đột nhiên cảm thấy mình cũng khá mâu thuẫn, vừa mới chê anh ăn ít nhưng lại muốn anh ăn thêm chút nữa, bây giờ nhìn anh thế này, cô thấy hơi ép buộc.
Đưa tay ra nắm lấy tay anh, không cho anh gắp thức ăn nữa.
"Thôi không ăn nữa."
Bạc Hàn Xuyên yên lặng nhìn cô không lên tiếng.
Ánh mắt anh khiến trái tim vốn đang mâu thuẫn của Thẩm Ngân Tinh càng thêm áy náy.
Cô ôm lấy mặt anh, chủ động hôn lên.
"Anh đừng ăn nữa, lạnh lắm."
"Nhưng nếu anh không ăn, anh sẽ phải làm việc."
Bạc Hàn Xuyên hài lòng trước nụ hôn từ sự chủ động của người phụ nữ, cuối cùng anh cũng chịu mở miệng nói chuyện.
"Đúng vậy, anh định làm thêm giờ."
Bạc Hàn Xuyên ôm chặt eo cô: "Anh làm việc nên em muốn đi?"
Thẩm Ngân Tinh ngừng lại: "... Đúng vậy, công việc của anh rất quan trọng, em sẽ không quấy rầy."
"Vậy thì anh thà ăn thêm vài đĩa thức ăn nguội còn hơn."
Thẩm Ngân Tinh dừng lại một lúc lâu mới do dự mở miệng: "Bạc Hàn Xuyên, anh quá dễ dàng bị sắc đẹp làm mê mẩn rồi đấy."
"Còn xem bản lĩnh của em lớn đến bao nhiêu."
Thẩm Ngân Tinh yên lặng chốc lát, một chữ quanh quẩn một vòng trên đầu lưỡi, cô đổi ý, chỉ thốt nhẹ lên hai chữ: "Vậy phái nữ có lỗi với quốc gia quá."
Bạc Hàn Xuyên mỉm cười: "Đừng lo lắng, anh vẫn có thể làm việc được nếu công tư phân minh."
Khóe môi Thẩm Ngân Tinh giật giật: "Vậy được… anh đi làm việc đi, đừng thức khuya."
Nhưng Bạc Hàn Xuyên không buông cô ra: "Ở lại đây với anh, công việc sẽ xong ngay thôi, em có thể ngủ trên sô pha một lúc, lát nữa anh đưa em về."
Chỉ một câu nói đã chặn đứng mọi lý do từ chối của Thẩm Ngân Tinh, cô cũng nhìn thấy sự mong đợi yếu ớt trong mắt Bạc Cận Ngôn, vì vậy cô gật đầu, đành đợi anh trên ghế sô pha.1
Bạc Hàn Xuyên chạm vào má cô một cách hài lòng, rồi lại bước đến bàn làm việc.
Một căn phòng yên tĩnh.
Thẩm Ngân Tinh nép mình trên ghế sô pha, nghiêng đầu nhìn người đàn ông đang làm việc.
Đường nét khuôn mặt hoàn mỹ được khắc họa rõ nét bởi ánh đèn, áo sơ mi trên người anh sách sẽ chỉnh tề, giữa những ngón tay thon dài kẹp một cây bút màu đen, anh hơi cúi đầu, nhìn lướt qua tài liệu trên tay rồi phác thảo trên đó.
Nghiêm túc, điềm tĩnh và khôn ngoan.
Trong sự tĩnh lặng tản ra một sự quyến rũ khó tả.
Thẩm Ngân Tinh nhìn anh, đôi mắt đầy sao sâu thẳm không thấy đáy.
Nhưng cuối cùng, dường như cô rất buồn ngủ nên dựa đầu vào sô pha, nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Căn phòng yên tĩnh đến lạ thường, nɠɵạı trừ tiếng bút ghi trên giấy, còn lại là tiếng thở nhẹ của hai người.
Bạc Hàn Xuyên vẫn để mắt đến Thẩm Ngân Tinh cho đến khi anh nghe thấy hơi thở cô nặng dần thì anh mới đứng dậy, đi đến phòng khách lấy chăn đắp cho cô.
Thẩm Ngân Tinh đã ngủ rất say, nhưng đến khi Bạc Hàn Xuyên ôm cô, cô vẫn tỉnh dậy.