Hứa Thanh Vy đang đứng bên cạnh đột nhiên hét lên một tiếng, giọng nói trong trẻo tràn ngập sự mãnh mẽ và uy nghiêm.
Làm cho người con gái kia hoảng sợ che miệng lại!
“Nếu không biết gì thì đừng có nói lung tung, bừa bãi, cẩn thận không tôi kiện cô tội phỉ báng đó!”
Cuối cùng người con gái đó vẫn là bị khí thế từ trên người Hứa Thanh Vy dọa đến phải lui về phía sau và không dám nói thêm gì nữa.
Hứa Thanh Vy quay đầu nhìn về phía Thẩm Ngân Tinh, quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt Thẩm Ngân Tinh hơi tái đi.
Cuộc thi piano năm đó…
“Ngân Tinh …” vẻ mặt Hứa Thanh Vy đau lòng, cô ấy thật sự cũng không biết phải an ủi như thế nào.
Lâm Quỳnh Anh nhìn phản ứng của mọi người bên dưới sân khấu thì hơi nhướng mày, đưa micro giao cho người dẫn chương trình và đi xuống dưới sân khấu.
Cô ta đi đến bên cạnh của Thẩm Tư Duệ, đắc ý mà nói:
“Thế nào? Có vui không? Để cô ta giả bộ thể hiện thanh cao, một lát nữa anh họ của tớ chắc chắn sẽ cố gắng giành lấy cậu, tớ rất muốn nhìn thấy vẻ mặt của cô ta lúc đó! Ha ha…”
Thẩm Tư Duệ mím môi cười cười: "Quỳnh Anh, như vậy có quá đáng quá không…”
“Quá đáng gì chứ, rõ ràng là cái gì cô ta cũng muốn tranh giành với cậu!”
“Nhưng mà…”
“Được rồi, đừng nói nữa, sắc mặt của anh họ không tốt lắm, tớ chuồn trước đây…”
Lâm Quỳnh Anh nói xong lập tức rời đi trước khi Tô Vũ bước tới.
Khuôn mặt tuấn tú của Tô Vũ ủ rũ muốn đuổi theo nhưng lại bị Thẩm Tư Duệ ngăn lại.
“Anh Vũ… Quỳnh Anh cũng là vì muốn tốt cho em, anh đừng trách cô ấy. Nếu anh không muốn tham gia cũng không sao, chẳng qua cũng chỉ là một điệu nhảy, không phải anh từng nói nhảy với ai cũng đều giống nhau cả…”
Sắc mặt ủ rũ Tô Vũ dần dần biến mất, trong lòng càng ngày càng trở nên rối ren.
Hiện giờ là tình huống khó xử nhất của anh ta!
Anh ta không muốn làm tổn thương Ngân Tinh thêm nữa.
Nhưng cũng không muốn làm cho Tư Duệ phải buồn.
Lâm Quỳnh Anh làm cái gì thế không biết, ép anh ta đến hoàn cảnh như thế này!
“Được rồi, cảm ơn vị ŧıểυ thư vừa mới đưa ra một ý kiến hay như vậy, nếu mọi người không phản đối thì chúng ta sẽ bắt đầu đấu giá ngay bây giờ.”
“Mười vạn cho Thẩm Tư Duệ!”
“Mười hai vạn cho Thẩm Tư Duệ!”
“Mười lăm vạn cho Thẩm Tư Duệ!”
“Mười tám vạn cho Thẩm Tư Duệ!”
“Hai mươi vạn cho Thẩm Tư Duệ!”
Cái gọi là lời nói đáng sợ, chính là kinh khủng như vậy.
Tuy rằng Hứa Thanh Vy đã đưa ra lời cảnh cáo đanh thép nhưng vẫn không thể ngăn được sự lan truyền của tin đồn.
Không một ai đưa ra giá vì Thẩm Ngân Tinh.
Không một ai hết…
“Năm mươi vạn cho Thẩm Tư Duệ!”
Giá của Thẩm Tư Duệ ngày càng cao, trong lòng cô ta tuy rằng có một chút vui vui mừng, nhưng lại càng thêm căng thẳng!
Bị ra giá càng cao, trên khuôn mặt của cô ta càng lo lắng.
Bởi vì từ đầu tới cuối, Tô Vũ chưa hề một lần mở miệng.
Cô ta có thể thấy rõ được sự rối ren trên khuôn mặt của Tô Vũ, anh ta đang do dự, lo lắng cho Thẩm Ngân Tinh.
“Năm mươi lăm vạn cho Thẩm Tư Duệ!”
“…”
Khi các con số càng lúc càng lớn, khoảng cách giữa cuộc giá đấu ngày càng cách xa.
“Vậy mà lại không có một ai vì cô ta ra giá!”
“Ha ha, đáng đời!”
“Thật xấu hổ, không có một người nào… May mắn là tôi không tham gia, bằng không tôi phải xấu hổ đến mức tìm cái hố mà chui xuống!”
“Nếu cậu tham gia cũng không phải là không có người ra giá cho cậu…”
Ngay sau đó xung quanh phát ra những tiếng cười nhỏ.
Ở cửa khách sạn, có một số siêu xe từ từ dừng lại
Du Văn đang canh ở cửa lập tức thở phào nhẹ nhõm, chạy đến chỗ xe hơi nhanh chóng mở cửa xe ra.
“Chào ngài!”
“Ừ.”
Một giọng nói lạnh lùng nhàn nhạt đáp lại, sau đó một bóng dáng cao ráo từ trong xe khom người bước ra.