“Một người đàn ông có thể dễ dàng bị vẻ bề ngoài của một người con gái mê hoặc, điều này cho thấy Trần thiếu gia đó không đáng để tin cậy.”
Ánh mắt nhìn về phía Tô Vũ ở bên cạnh.
Tâm tình Lâm Quỳnh Anh cũng đỡ hơn một chút, nhưng vẫn cảm thấy tức giận.
“Tớ chỉ cảm thấy bực bội, cô ta khoe khoang cái gì chứ? Vốn dĩ bình thường cô ta không tham gia tiệc chiêu đãi, anh họ của tớ vừa chia tay cô ta, cô ta đã lập tức đến tiệc chiêu đãi để quyến rủ đàn ông rồi! Cô ta đúng là không thể chịu nổi sự cô đơn mà!”
“Quỳnh Anh, cậu đừng nói bậy hôm nay là do bà nội bảo chị ấy tới!”
“Cho nên cô ta mới muốn mượn cơ hội ngàn năm có một này để quyến rũ đàn ông! Nhìn đám đàn ông kia xem, hai con mắt đều muốn lòi ra luôn rồi!”
Lâm Quỳnh Anh vẫn tức giận mà nói, lồng ngực liên tục đập thình thịch, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Ngân Tinh như muốn phát hỏa tới nơi.
“Được rồi Quỳnh Anh, đừng tức giận nữa, nếu như cậu cứ giận dữ như vậy sẽ dọa bạch mã hoàng tử đêm nay chạy mất bây giờ……”
Sự nổi bật của tối nay đã bị Thẩm Ngân Tinh đè ép xuống rồi, cô ta chỉ có thể tỏ ra khôn khéo và hiểu chuyện thôi.
Lâm Quỳnh Anh nhìn Thẩm Tư Duệ đang ôm cánh tay của cô ta, thở dài một hơi, sau đó nhìn Tô Vũ ở bên cạnh và nói:
“Anh họ, tối hôm nay sự nổi bật của Tư Duệ đều bị Thẩm Ngân Tinh kia đè ép xuống rồi, tiếp theo chỉ có thể dựa vào anh mới khiến cho cô ta tức giận thôi.”
Tô Vũ nhíu mày liếc nhìn Lâm Quỳnh Anh một cái, lạnh lùng nói: “Em đừng có làm loạn nữa được không?”
Lâm Quỳnh Anh tức giận bĩu môi nói:
“Em không có làm loạn! Em vừa mới nghe Trần thiếu gia kia nói trước khi khai mạc bữa tiệc tối nay, có một phần nhỏ là quyên góp từ thiện.”
Tô Vũ hơi khựng lại một chút và nhướng mày: "Những vị khách tham gia bữa tiệc tối không phải giàu có thì cũng là quý tộc, một bữa tiệc tầm cỡ của Bạc thị thu hút rất nhiều sự chú ý của các bộ phận, vì để không bị mang tai tiếng nên đã tổ chức một cuộc quyên góp từ thiện. Nhưng đó chẳng qua chỉ là một khoản quyên góp từ thiện quy mô nhỏ thì có thể nói lên được điều gì chứ?”
Bỗng nhiên Lâm Quỳnh Anh thần bí nở nụ cười: “Anh họ, vậy anh có muốn quyên góp gì đó không?”
Tô Vũ nhìn từ trên xuống dưới, phát hiện trên dưới toàn thân cũng chỉ có cái đồng hồ là có hay không có cũng được.
Lâm Quỳnh Anh quay đầu nhìn toàn bộ xung quanh sảnh tiệc và thở dài.
“Bạc thị thật biết lừa người mà, mọi người ở đây đều là những nhân vật tầm cỡ, nếu nói quyên góp từ thiện quy mô nhỏ, đêm nay gom góp lại sợ là con số cũng phải lên tới cả mấy trăm triệu. Cảnh tượng này, thật là quá hoành tráng đi.”
Tô Vũ không nói gì.
Thế lực tài chính của Bạc thị, người bình thường chắc chắn sẽ theo không kịp.
lúc này ánh mắt của Lâm Quỳnh Anh đã nhìn tới Thẩm Ngân Tinh đang đứng gần ở đó, nhướng mày và cười giễu cợt……