Trong phòng bao đắt tiền của thành phố giải trí Bích Hoàng.
Bởi vì Ân Duệ Đức, Lệ Đình Khang tham gia bữa tiệc tối thứ sáu mà đến sớm hoặc mấy người trở về cũng rất náo nhiệt.
“Cậu Ân, bây giờ cũng đã bảy giờ rồi, sao Giám đốc điều hành Bạc vẫn chưa đến vậy?”
Ân Duệ Đức dựa lên sô pha, khuôn mặt thư thái nhàn hạ, khóe miệng ngậm điếu thuốc, dáng vẻ lưu manh ăn chơi trác táng.
“Vội gì chứ, sớm muộn gì cũng phải đến, cái mặt tôi ở đây rồi, hơn nữa, anh có thấy anh ấy thất hẹn bao giờ chưa?”
“Cái đó thì chưa.”
“Có điều trước đây chưa có, không có nghĩa là lần này nhất định sẽ không có, nghe nói mấy ngày nay anh ấy rất bận.”
Nghe thấy vậy, Ân Duệ Đức tức giận, đột nhiên đứng dậy khỏi sô pha.
“Dù sao thì bây giờ cũng không có việc gì, hay là chúng ta cá cược một phen, thế nào? Cá cược với tôi xem anh Bạc đến hay không đến, nếu tối nay ai cược đúng là anh ấy không đến, tôi sẽ gọi người đó là bố được không?”
Vừa nghe thấy Ân Duệ Đức nói vậy, cả một đám người nhưng thực ra chẳng có ai dám cược hôm nay Hàn Bạc Xuyên không đến được.
Ai chẳng biết mối quan hệ của mấy người Hàn Bạc Xuyên và Ân Duệ Đức rất tốt.
Ai nấy cũng đều nghe theo Ân Duệ Đức.
Nhưng cuối cùng, lúc này Lệ Đình Khang người vẫn luôn ngồi một bên chưa nói lời nào khẽ nhếch môi, nét mặt mang vẻ thâm thúy suy tư.
“Tôi lại nghĩ hôm nay anh ta không đến được rồi.”
“Chết tiệt! Lệ Đình Khang, nhóc ranh chuyên gia đối đầu với tôi đúng chứ?”
“...”
Lệ Đình Khang khẽ nhíu mày, vẻ không quan tâm hiện trên gương mặt anh tuấn nho nhã.
Anh ta lại dựa người vào sô pha, làn khói tỏa ra của điếu thuốc trong tay dần dần làm mờ đi nét mặt trầm ngâm của anh ta.
*
Bảy giờ ba mươi phút, chiếc xe lướt như bay của Bạc Hàn Xuyên đã đến trang viên Thịnh Cảnh, đột nhiên xe dừng lại, phát ra một âm thanh chói tai.
Anh đi vào biệt thự, thím Trương ra nghênh đón, khuôn mặt đầy lo âu.
“Tôi bảo cô Thẩm vào phòng khách nghỉ ngơi trước rồi. Hình như bị cảm, đã cho uống nước gừng rồi.”
Thẩm Ngân Tinh uống nước gừng, đắp kín chăn, chẳng mấy chốc mồ hôi đã rịn ra trên chóp mũi.
Bạc Hàn Xuyên đứng bên giường nhìn cô, gương mặt tuấn tú lạnh lùng nghiêm nghị, không thể biết được tâm trạng anh đang thế nào trong đôi mắt đen sâu thẳm ấy.
Anh cởi cúc áo sơ mi ra một chút, sau đó khom người ngồi xuống cạnh giường.
Một bên giường trũng xuống, hơi thở mát lạnh sộc thẳng vào mũi cô.
Mí mắt cô trĩu nặng, nhưng cô vẫn mở mắt ra chầm chậm một cách mệt mỏi.
Nhìn thấy người đàn ông đang ngồi bên cạnh, nét mặt cô lại khẽ thả lỏng.
“Bạc Hàn Xuyên...”
Giọng nói khàn đục, hơi thở phả ra cũng nóng hầm hập!
Bạc Hàn Xuyên khẽ nhếch môi.
“Là tôi.”
Khuôn mặt lặng yên suy tư, ý cười kia hiện rõ chút yếu ớt.
“Em đúng là cảnh giác.”
Thẩm Ngân Tinh giật giật môi, vì bị ốm nên tầm nhìn hơi mờ mờ, cô chớp mắt, tầm mắt dần trở nên rõ nét hơn.
Cô dần nhìn rõ đôi lông mày đang nhướn lên của người đàn ông, đôi mắt sâu, chiếc mũi cao thẳng, đôi môi mỏng...
Ngũ quan tinh xảo, đó là gương mặt làm người khác đảo điên.
Cảnh giác?
Bất kể là đúng hay không, cảnh giác đã trở thành một loại bản năng.
“Muốn uống nước không?”
Bạc Hàn Xuyên nhìn chằm chằm vào môi cô thấp giọng hỏi, nhưng lúc này anh đã vươn tay ra cầm cốc nước trên chiếc tủ bên cạnh lên.
Như thể Bạc Hàn Xuyên biết Thẩm Ngân Tinh có ý định như vậy, lúc cô vừa mở miệng ra, anh liền ngửa đầu uống một ngụm nước trong cốc, sau khi cô nói ra lời từ chối, anh cúi người, ngậm chặt lấy làn môi mềm mại của cô.1
Ngay tức thì Thẩm Ngân Tinh giật mình sững người, con ngươi mở to, không thể che giấu được sự kinh ngạc!