Sau khi làm xong cơm tối, Trình Mộ Thanh cùng Hách Liên Tuyệt ngồi xuống cùng nhau ăn, nhìn thấy trên bàn đầy thức ăn, Hách Liên Tuyệt có chút kinh ngạc, bất quá anh cảm thấy rất hạnh phúc, có một người ở nhà nấu ăn cho anh, đây là chuyện hạnh phúc biết bao !
Nhìn những món ăn trước mặt, thật mà nói mùi hương rất thơm ..
Anh không khỏi đánh giá nhìn Trình Mộ Thanh " Không nghĩ tới kỹ năng của em là vậy .."
Trình Mộ Than nở nụ cười" Từ trước tới nay em đều không có ba mẹ, nên phải tự nấu ăn, dần dần tay nghề của em trở nên tốt hơn, nhưng chẳng qua là sau khi có Tiểu Trạch, em không còn tự nấu nữa thôi"
Nghe lời nói của cô, anh cảm thấy một trận đau lòng, anh ngồi xuống, một tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn kia lên " Về sau... anh sẽ không bao giờ để em tự nấu nữa, anh sẽ mướn người giúp việc để mỗi ngày chăm sóc cho em" -Nói xong còn không quên hôn vào môi của cô một cái.
Trình Mộ Thanh lại không tự giác, khuôn mặt ửng đỏ " Nhưng đâu có phải là thật" .
"Những gì anh nói là thật"
"được, em biết rồi, ngồi xuống đi, nhanh lên".
"Không cần, anh phải trở vể chỗ ngồi của mình. "
"Nếu ngồi đây thì em sẽ không ngồi đâu".
Hách Liên Tuyệt trở lại chổ của mình,nở nụ cười mê người ..
Ai nói người phụ nữ trong lúc yêu mới là không có chỉ số thông minh? Đàn ông trong khi yêu cũng thế thôi ..
Không, là nhược trí mới đúng ....
Ví dụ như trước mặt anh như một cái đứa nhỏ, còn không bằng chỉ số thông minh của Tiểu Trạch nữa là ...
Hôm nay ăn cơm, Hách Liên Tuyệt hiểu được rằng, một người đàn ông nếu tìm được một người phụ nữ tình nguyện cả đời nấu ăn cho anh thì quả thật sẽ rất hạnh phúc !
Mấy ngày nay, hai người thoạt nhìn có chút khác lạ, cơ hồ một giây cũng không rời nhau, cô đi đâu anh đi đó, hai người quấn lấy nhau như sam .
Hách Liên Tuyệt vượt qua đại nạn không chết, thân thể khôi phục tương đối tốt, vài ngày sau sẽ đi làm lại, dù sao đi làm cũng có thể gặp cô .
Cô là thư kí bên cạnh anh, yêu để làm chi làm chi, chính là cô mãnh liệt yêu cầu, đừng để cho mọi người trong công ty biết mối quan hệ này, nếu không cô sẽ từ chức !
Bất đắc dĩ anh đáp ứng,dù sao cũng không thể che dấu lâu dài được, mới vừa vào một chút, cô ngồi ở bàn xem số liệu, anh đi tới, ánh mắt nóng rực nhìn cô.
Tổng cảm có ánh mắt nóng rực nhìn mình, cô theo bản năng ngẩng đầu, lại thấy anh, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt kia của anh rõ là muốn ăn sạch cô, làm cho cô nhanh phải cúi đầu xuống !
Cô đã cảnh cáo anh, tuyệt đối đừng để mọi người biết mối quan hệ này, bất quá dù cho bọn họ không nói thì thời điểm ngày đó anh ôm cô đến bệnh viện, kia một cảnh đủ để cho người khác đoán được rồi .. nhưng vì thời gian trôi qua nên lời đồn đãi đó cũng phai nhạt......
Vừa định quay đi lấy đồ thì điện thoại vang lên .
"Đem cafe vào đây"- âm Thanh sung sướng của Hách Liên Tuyệt vang lên, làm cô kinh ngạc -" Được"
vì vậy liền phải đi pha cafe cho anh .
"Cốc......Cốc......Cốc" Trình Mộ Thanh khẽ gõ cửa
"Vào đi"- Giọng nói trầm thấp của Hách Liên Tuyệt vang lên
Trình Mộ Thanh bước vào, anh nâng con ngươi lên, một đôi con ngươi u lục mang theo sự chói loá khác thường nhìn cô .
Trình Mộ Thanh bưng cafe đi qua, đặt trên bàn -" Càfe của anh."
Hách Liên Tuyệt không chút khách khí bưng lên uống một ngụm, sau đó ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào cô -" Uống được lắm."
Tuy rằng chỉ là câu đánh giá đơn giản nhưng cô tổng cảm giác được trong lời nói có hàm ý khác, làm cho trên người cô cảm thấy nóng rực .
"Nếu không có gì, em ra trước"- Trình Mộ Thanh nói xong định sẽ đi .
"Chờ chút."
Trình Mộ Thanh quay lại nhìn anh .
"Em lại đây" Hách Liên Tuyệt ngoắc ngoắc ngón tay.
Trình Mộ Thanh đứng tại chỗ không hề động.
"Lại đây".
Thế là, cô hướng đi qua chỗ của anh.
"Ngồi ở đây" .
"Tổng Tài, hiện tại chúng ta đang ở công ty......"
Hách Liên Tuyệt đã sớm không còn kiên nhẫn, vươn tay trực tiếp để cô ngồi lên người, cánh tay thon dài dãn ra, trụ vòng eo mảnh khảnh của cô -" Mộ Thanh, anh muốn em......".
Trình Mộ Thanh đổ mồ hôi .
"Chính là chúng ta đều gặp nhau 24 tiếng mỗi ngày"- Trình Mộ Thanh nhịn không được nói ra.
"Thì như vậy mới khó chịu đó......."
"Tại sao?"
"Nếu em đói bụng, nhìn thấy đồ ăn trước mặt nhưng lại không thể ăn thì em cảm giác thế nào?" Hách Liên Tuyệt hỏi lại
"... ........" Trình Mộ Thanh lựa chọn không nhìn đến
Lúc này, anh giữ chặt cô, để cô ngồi lên đùi của mình, hơi thở toả ra sau cái cổ của cô -" Em thật sự rất thơm......"
Một câu, làm cho cô như bị lửa đốt, vừa định nói gì thì anh ta đột nhiên ôm sát cô lại, hôn lên cái cổ trắng nõn, nụ hôn rất mãnh liệt làm cho cô không khỏi phát ra tiếng ngâm nga .
Kêu ra tiếng, cô hận không để cắn đứt lưỡi, ánh mắt nhìn Hách Liên Tuyệt, tựa hồ kháng nghị .
Chính là anh không đề ý tới, anh thích thân thể mẫn cảm của cô !.
"Không cần......" Trình Mộ Thanh hai tay vô lực đẩy anh ra
"Nhưng anh phải......" Hách Liên Tuyệt không bất kể cô kháng nghị, làm cho cô dang hai chân ngồi lên người anh, rồi hôn cô .
"Nhưng đây là công ty......" Trình Mộ Thanh khẩn trương nói, vạn nhất có ai vào đây thấy cảnh này thì có phải quá mất mặt khô.ng
Hách Liên Tuyệt cắn vành tai cô một cái, âm thanh sức quyến rũ bên tai cô nói ra -" Em yên tâm, không có lệnh của anh sẽ không ai dám vào.." Nói xong, bàn tay của anh bắt đầu châm lửa lên người cô.
Nhiệt độ của anh làm cho cô sợ run người .
Anh nhiệt tình châm lửa lên thân thể nhỏ bé ...
Khi ngón tay nhẹ nhàng mở cút áo của cô, cùng cánh tay nóng rực kia để tại bộ ngực mềm mại, thân thể cô khẽ run nhẹ .
Cô hoàn trụ lên bờ vai của anh, thở phì phò, khuôn mặt ửng đỏ dụ người, anh chỉ cảm thấy một luồng nhiệt chạy tới chạy lui trong người mình, anh muốn cô, muốn thể xác và cả tinh thần kia, muốn đến hạ thân đã bành trướng ra rồi, anh cảm giác nếu không được thì nó sẽ nổ tung mà chết mất !!
Trình Mộ Thanh đã bị anh dẫn dắt, không tự chủ đi theo anh, tuy rằng cô sợ hãi nhưng cô vẫn là có cảm giác với anh ....
Không phải nói tình yêu dành cho thân thể, mà tình cảm trên thân thể cũng là một loại gửi gắm, chỉ có thời điểm hai người thân mật hoà thân xác và tinh thần lại là một thì mới hiểu được ..
Cảm giác được cô phản ứng, anh àng thêm hưng phấn, anh hạ thân đỉnh xuống, thậm chí anh còn cảm giác được vật bành chướng qua lớp quần áo ...
Tay mang theo kỹ xảo dịch chuyển lên người cô, làm cô không khỏi đỏ mặt, thở dồn dập, một đôi con ngươi trong suốt như nước làm say lòng người ta, bộ dạng này anh thật rất thích .
Trình Mộ Thanh cảm thấy được, có lẽ hôm nay cô sẽ đem chính mình dâng lên, cô không nên quái đản như vậy, dù sao giữa bọn họ cũng đã có con rồi còn gì !
Hách Liên Tuyệt muốn cởi váy của cô ra nhưng chính là sống chết cô cũng không chịu, ở trong văn phòng mà diễn cảnh này là đã cực hạn, vì thế anh chỉ có thể cởi bỏ chi nội y của cô mà thôi.
"Cốc......Cốc......Cốc" Đang thời điểm mấu chốt thì cửa bị gõ.
Trình Mộ Thanh giống như vừa tỉnh lại trong mộng, nhìn thấy anh định tiến vào bên trong của mình, khuôn mặt không khỏi đỏ lên.
Hách Liên Tuyệt không để ý, còn tiếp tục cưỡng bức thì cô đẩy anh ra -" Có người".
"Mặc kệ ! Tiếp tục" Hách Liên Tuyệt sinh khí, ai mà quấy rầy anh vậy, người đó chán sống rồi .
"Anh có thể nhưng em thì không"- Trình Mộ Thanh nhất thời đô khởi cái miệng, ánh mắt khẩn cầu nhìn anh.
Chết tiệt ! Anh không thể chịu nỗi như vậy, anh vĩnh viễn không thể nào chống lại ánh mắt khẩn cầu của cô .
Vừa rồi anh hận nếu tầng quần áo kia không tồn tại anh đã sớm tiến vào bên trong của cô rồi .. A a a A, dục vọng không thoả mãn,anh muốn giết người !
"cốc......cốc" Cửa lại bị gõ " Tổng Tài......" bên ngoài là giọng nói của Hàn Dã truyền đến .
Trình Mộ Thanh nhân dịp này nhảy xuống, sửa sang lại quần áo của mình, nhìn thấy nửa chiếc quần tam giác nhỏ cô xấu hổ không thôi .
Hách Liên Tuyệt lại mân thần, vẻ mặt không vui, sửa sang lại quần áo, cô quay đầu nhìn anh, rõ ràng lúc này bộ dạng của anh chính là không thoả mãn dục vọng ..
Trình Mộ Thanh đi qua, nâng mặt anh lên " Ngoan, tối hôm nay em sẽ cùng anh......"
Nhất thời, anh nhìn cô " Thật sao?"
Trình Mộ Thanh thật tình khinh bỉ anh, bất đắc dĩ gật đầu -" Thật". Sợ người tiến vào, cô chạy nhanh ra phía trước, quần áo dáng vẻ cung kính, làm như không có việc gì xảy ra vậy
"Vào đi......" Giọng nói của anh mang theo sự không vui.