Trình Mộ Thanh ngồi bên người Hách Liên Tuyệt, lẳng lặng chờ đợi, chờ từng phút từng giây trôi qua, ánh mắt thuỷ chung không rời, mãn đầu óc đều là lúc họ cãi nhau, nhưng dù cho là cải nhau vẫn không thấy tức giận mà ngược lại còn thấy hạnh phúc ngập tràn
Trình Mộ Thanh nắm tay anh, nước mắt không ngừng rơi, lúc thì tự cười, lúc thì oán giận "Hách Liên Tuyệt, em biết anh có thể nghe những gì em nói, không phải anh muốn đoạt con trai từ tay em sao? Anh tỉnh lại đi em sẽ cho anh một cơ hội..."
" Hách Liên Tuyệt, anh có phải đồ ngốc không? Tại sao lại đẩy em ra? Người bị xe đụng đáng ra nên là em ... chứ không phải anh"
Trình Mộ Thanh ngồi bên giường, lãi nhãi, Ngôn Dục vừa định vào nhìn thấy cô ngồi tự nói một mình, do dự một chút vẫn là bước vào .
"Ăn chút gì đi" Ngôn Dục hé ra sắc mặt mệt mỏi.
Trình Mộ Thanh không nói gì, Ngôn Dục mang cháo ra đưa cho cô nhưng cô lại lắc đầu.
"Cô không ăn gì sẽ kiệt sức chết đó" Ngôn Dục nói
"Tôi không sao, anh cứ để đó trước, tôi chờ anh ấy tỉnh lại sẽ ăn" Trình Mộ Thanh thản nhiên nói, ánh mắt nhìn người nằm trên giường bệnh.
"Bác sĩ nói 48 tiếng nữa anh ta mới tỉnh lại, cô chờ như thế này cũng không phải là biện pháp"- Ngôn Dục thật lòng nói
"Nhưng tôi thật sự không muốn ăn.."
"Cô không phải còn chờ anh ta tỉnh lại sao?" Ngôn Dục hỏi
Trình Mộ Thanh nghĩ nghĩ, nếu không ăn gì thì cũng chẳng còn sức mà đợi anh ta nên gật gật đầu, tiếp nhận cháo trên tay, cô ăn như không ăn, bỏ một muỗng cháo vào miệng nhưng chẳng có cảm giác gì, chỉ nhẹ nhàng ăn vào ..
Lúc này, Tiểu Trạch đi đến, Trình Mộ Thanh ngồi đằng kia, mặc dù cô nói là ăn cháo nhưng múc một ngụm rất lớn
Từ hôm qua đến giờ, cô cũng chưa tắm rửa, quần áo vẫn còn dính máu ..
"Mẹ, có muốn trở về nhà thay quần áo không? Thuận tiện nghĩ ngơi xíu" -Tiểu Trạch lo lắng hỏi
"Không cần, Tuyệt sẽ nhanh tỉnh lại thôi, mẹ chờ......" Trình Mộ Thanh rất tin tưởng anh sẽ tỉnh lại nhanh thôi
Cô biết lúc anh còn chưa đạt tới mục đích của mình thì anh sẽ không dễ dàng ngã gục đâu, lúc trước anh đã từng trúng đạn nhưng cũng không phải là không sao sao? Bây giờ thì cũng như vậy thôi, anh sẽ không xảy ra việc gì
Không quá 48 tiếng nữa anh sẽ tỉnh lại.
.Nghe Trình Mộ Thanh nói vậy, Tiểu Trạch cũng sớm biết trước rồi vì thế lấy ra một cái túi to đưa cho cô -" Này là Kim Sa mang đến, là quần áo của mẹ đó, biết mẹ sẽ không về nên mẹ đi thay đi, tổng vẫn tốt hơn so với quần áo dính máu trên người mẹ"
Trình Mộ Thanh hạp mâu nhìn túi quần áo trong tay, gật gật đầu.
Ngôn Dục gọi một cuộc điện thoại cho bệnh viện, Trình Mộ Thanh đi vào phòng thay đồ cho đơn giản một chút, thay đồ xong, quần áo dính máu thì vứt bỏ.
Trình Mộ Thanh chưa bao giờ nghĩ anh vì cứu cô mà sẽ xảy ra chuyện, lúc ấy, cô còng đang khắc khẩu với anh nữa mà, hiện tại nghĩ lại, cô chỉ thấy cái mũi xót xót, nước mắt lại chảy ra, cô hít một hơi, Hách Liên Tuyệt - anh phải tỉnh lại, nhất định phải tỉnh lại !
Thời gian trôi qua, Trình Mộ Thanh thuỷ chung nhìn người trên giường bệnh, không có chút nới lỏng, rất nhanh buổi tối trôi qua.
Ngôn Dục trở về thay quần áo, Tiểu Trạch cũng không biết chạy đi đâu, cô rốt cuộc mệt nên gục trên giường ngủ quên, trong giấc ngủ cô vẫn gắt gao nắm tay anh, một giây cũng không dám buông
Mà lúc này, người nằm trên giường, mí mắt chớp chớp một chút .. Trình Mộ Thanh gục trên giường bệnh, mày nhíu lại .
Anh đứng ở hành lang, nhìn thấy nhiều người bận rộn, Trình Mộ Thanh đi qua nhìn vào phòng bệnh anh, anh nằm đó, bên người anh rất nhiều bác sĩ, bác sĩ cầm máy sốc tim để lên người anh, chỉ trong giây thấy người anh giật cao lên, nhưng rồi không có phản ứng gì, cô đứng ở đó, nước mắt tràn mi, vừa định đi vào, bác sĩ nói anh đã tử vong rồi, người anh bị che kính đẩy ra ngoài
"Không ——anh ấy còn chưa chết, chưa chết" Trình Mộ Thanh muốn đi lên ngăn bọn họ lại nhưng chính là y tá đẩy anh đi mất .
Vô luận cô chạy theo thế nào cũng không chạy theo kịp.. cuối cùng ngã trên mặt đất nhìn theo khóc rống lên ..
Hách Liên Tuyệt...
Hách Liên Tuyệt...
Trình Mộ Thanh đột nhiên tỉnh lại, miệng hô lớn tên anh, lúc này mới lấy lại tinh thần.. thì ra chỉ là mơ !
Chính là cái giấc mơ đó sao có cảm giác như thật, cảm giác đau đớn cũng như thật, cho đến tỉnh lại rồi cô vẫn cảm giác được sự đau đớn đó ...
Trời đã gần sáng, cô không biết chính mình đã ngủ bao lâu, nhưng tay vẫn nắm chặt tay anh, không hề thả ra !
24 tiếng đã trôi qua, cô nhìn anh, anh rốt cuộc khi nào thì tỉnh lại?
Nước mắt không thể khống chế liền chảy xuống " Hách Liên Tuyệt, anh thật không định tỉnh dậy sao? Đã 24 tiếng rồi, anh đừng ngủ nữa được không?"
Người trên giườn bệnh cũng không có nửa điểm phản ứng
" Hách Liên Tuyệt, anh biết không? Anh nằm như vậy nhất định anh sẽ không có cảm giác gì, chính là em thì sao? Anh lần lượt cứu em, làm cho em không ngừng áy náy, anh có biết anh tàn nhẫn ra sao không? Anh có biết lúc anh bị xe đụng vào, trái tim của em có bao nhiêu là đau đớn không? Nó cứ như đã ngừng đập vậy......"
Bỗng nhiên nhớ tới lúc trong xe anh nói đến việc muốn kết hôn, cô mím môi, nước mắt không khỏi rơi xuống " Anh còn nói là anh muốn kết hôn cùng em, anh cứ như vậy mà thương hại em sao? Em tệ đến mức phải để người khác thương hại rồi kết hôn sao? Anh rõ ràng không yêu em, lại nói muốn kết hôn cùng em .. Anh có biết em chán ghét anh như thế nào không? Bất quá nếu bây giờ anh liền tỉnh lại em sẽ đáp ứng anh......"
"Đáp ứng anh cái gì?"
"Em đáp ứng kết....."
Trình Mộ Thanh đang nói một nửa, liền như bị sét đánh ngang tai, cô nhìn anh nằm trên giường bệnh, anh đã mở mắt còn nhìn cô, yếu ớt hỏi .
"Anh...Anh tỉnh lại rồi?" Trình Mộ Thanh có điểm không tin được, hay là có phải chính cô lại nằm mơ rồi không?
"Những gì em nói bên tai anh nãy giờ, anh bất tỉnh đều không nghe được"- Hách Liên Tuyệt nói.
"Em đi kêu bác sĩ......" Trình Mộ Thanh xoay người muốn đi chính là tay của cô bị anh gắt gao nắm lại, cô quay đầu chống đôi con ngươi u lục của anh .
"Những gì em vừa nói đều là thật?"
Trình Mộ Thanh còn động lại nước mắt, nhất thời khó hiểu " Cái gì mà thật?"
"chính là những gì em vừa nói..."
"Em vừa rồi có nói gì sao?" Nói đến đây, Trình Mộ Thanh giật mình tỉnh lại, cô vừa rồi đồng ý kết hôn cùng anh .....
Nhất thời, gương mặt đỏ ửng cộng thêm vẻ mặt vừa khóc, trong hết sức đáng yêu .
Trình Mộ Thanh thậm chí hoài nghi anh có phải là cố ý hay không? Cô nói nhiều thứ như vậy, anh thì bất tỉnh, chỉ riêng câu duy nhất anh liền tỉnh lại.
"Nói cho anh biết những gì em nói là sự thật?" Hách Liên Tuyệt cầm lấy tay cô, thật lòng hỏi.
"Anh hiện tại vừa mới tỉnh lại thôi, em đi gọi bác sĩ" Trình Mộ Thanh định bước đi chính là anh lại không chịu buông tay cô ra " Trả lời anh, những gì vừa rồi đều là thật".
Trình Mộ Thanh giả chết, giả câm, giả điếc ..
" Trình Mộ Thanh, em còn muốn trốn tránh đến bao giờ? Em biết rõ trong lòng em cũng có anh, vì cái gì mà không thừa nhận"- Hách Liên Tuyệt chấp nhất hỏi.
Trình Mộ Thanh quay đầu lại, một bộ dạng cố ý -" Em vì sao phải thừa nhận? Trong lòng của anh có em không?Dựa vào cái gì muốn em thừa nhận?Đúng, em thừa nhận những lời nói vừa rồi là vì anh cứu em nên em cảm động rối tin rối mù nên mới nói thế, nhưng Hách Liên Tuyệt, này không chứng tỏ em thừa nhận yêu anh......"
Thật ra đúng là yêu !
Trong giây lát, một cỗ cường đại lực đem Trình Mộ Thanh ngả xuống, một bàn tay chế trụ cô, cúi người hé ra đôi môi ấm áp trụ lên đôi môi của cô, Hách Liên Tuyệt hôn cô, tinh tế nhấp nháp sự ngọt ngào của cô, còn có những giọt nước mắt chua xót nữa ..
Trình Mộ Thanh giật mình nhưng không có phản ứng, chỉ ngây ngô nhìn anh, nước mắt lúc này lại chảy xuống ..
Hách Liên Tuyệt buông cô ra, nhưng một bàn tay lại ôn nhu sờ lên gương mặt nhỏ nhắn, thấp giọng nói -" Anh yêu em..."