Đang ngồi ăn cơm nói chuyện phiếm cùng Uất Sâm Dạ, bỗng nhiên điện thoại reo lên, Trình Mộ Thanh nhìn đến dãy số, sắc mặt trầm xuống .
Uất Sâm Dạ ngước mắt, đánh giá biểu tình rất nhỏ của cô, sau đó Trình Mộ Thanh trực tiếp tắt điện thoại, tiếp tục ăn cơm .
Uất Sâm Dạ tao nhã cắt miếng thịt bò, một đôi tay sạch sẽ mà ngập tràn nghệ thuật, không chút để ý ngước mắt bỏ miếng thịt vào miệng -" Vì sao em không bắt máy?"
"Dãy số lạ thôi!"
Vừa dứt lời, điện thoại lại vang lên, Trình Mộ Thanh xấu hổ nhìn Uất Sâm Dạ, lần này cũng như vậy không chút do dự cô liền từ chối sau đó tắt nguồn điện thoại.
Bọn họ trong lúc đó không có gì hay để nói.
Sau khi dùng cơm, Trình Mộ Thanh cùng Uất Sâm Dạ tiếp tục tán gẫu, anh ta thoạt nhìn rất sạch sẽ nói chuyện cũng rất khôi hài, liên tục làm cho cô bật cười, nghe những lời anh ta nói thật khó có thể nhận ra anh ta rất khí phách và cao quý .
Ăn xong, Uất Sâm dạ lái xe chở Trình Mộ Thanh về.
"Cám ơn anh đã đưa em về !" Trình Mộ Thanh cười nói " Anh muốn vào nhà gặp Tiểu Trạch không?"
Uất Sâm Dạ lắc đầu " Quên đi, hôm nào em dẫn Tiểu Trạch cùng gặp anh!"
Trình Mộ Thanh gật gật đầu nhìn anh ta " Ừh, ngủ ngon!"
"Ngủ ngon!"
Nhìn theo bóng dáng chiếc xe của Uất Sâm Dạ đã khuất, Trình Mộ Thanh xoay người trở về.
"Trình Mộ Thanh".
Phía sau, gầm lên giận dữ .
Không cần nhìn cũng biết là giọng nói của ai rồi, nhưng cô không quay lại tiếp tục đi.
Trong giây lát, một đại cường lực nắm trụ cánh tay của cô, Hách Liên Tuyệt mang theo vẻ lo lắng nhìn cô
Trình Mộ Thanh quay đầu lại, ánh mắt chống lại anh -" Có chuyện gì?"
"Đây là cái em gọi phải đi vội? Em không phải nói đến buổi diễn trang sức sao? Như thế nào anh không thấy em" Hách Liên Tuyệt nói " Hơn nữa, tại sao không nhận điện thoại của anh?"
Thật ra anh biết rõ cô đi ăn cơm cùng Uất Sâm Dạ, chính là chết tiệt anh ta chọn cách không nói gì, ngây thơ lặng lẽ đi phía sau, rồi quay về đây đợi cô.
Trình Mộ Thanh dừng lại, ánh mắt có chút chột dạ " Tôi có đi nhưng không còn việc gì nữa nên có nhắn lại với những người nhân viên ở đó, như vậy cũng không được sao? Về phần tại sao tôi không tiếp điện thoại của anh thì tôi nghĩ tôi không cần thiết phải tiếp điện thoại " .
"Không được!"
"Anh ——rốt cuộc muốn thế nào?"
"Em có biết hay không bởi vì lần này em sơ sẩy mà trang phục cho buổi biểu diễn đã bị người khác phá hư, em phải lam sao?" Hách Liên Tuyệt nói, cầm lấy ngón tay đã trắng bệch của cô
Trình Mộ Thanh trừng to mắt, bị người khác phá hư?
Chớp chớp mắt một chút, thực hiển nhiên có chút ngoài ý muốn " Như thế nào lại xảy ra chuyện như vậy?"
"Những lời này phải là anh hỏi em mới đúng!"
"Tôi kiểm tra tốt tất cả rồi mới rời đi, sẽ không thể xuất hiện vấn đề như vậy....!"
"Ý của em là anh nói oan cho em?"
"...... "
Trình Mộ Thanh nhìn Hách Liên Tuyệt, con ngươi tối đen khác thường, cuối cùng thoả hiệp "Chuyện này tôi sẽ chịu trách nhiệm "
"Chịu trách nhiệm? Em chịu trách nhiệm như thế nào?Em hẳn biết đây là case ngàn vạn lần mới có, mặc kệ là hợp tác trang phục nhưng người mẫu chúng ta đầu tư cũng không cân nhắc, anh tin tưởng em nên mới giao case này cho em, em xem cuối cùng em cho anh kết quả gì?"
Trình Mộ Thanh bị nói đến á khẩu, chuyện này thật là trách nhiệm của cô .
"Tôi sẽ nghĩ cách để chịu trách nhiệm tất cả!" Trình Mộ Thanh lạnh lùng nói.
Sự tức giận của Hách Liên Tuyệt từ từ biến mất, đây mới là mục đích của anh ta có phải không? Chịu trách nhiệm toàn bộ thì cô sẽ không từ chức...
"Nếu không có gì thì tôi đi trước!" Trình Mộ Thanh nói, xoay người định bước đi
Chính là Hách Liên Tuyệt trụ lại, không buông tay, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô.
Hôm nay, nhìn thấy Trình Mộ Thanh cùng Uất Sâm Dạ dùng cơm, trong lòng anh khó chịu không thôi, nhìn thấy bọn họ cười cười nói nói, thật chướng mắt, cô còn từ chối cuộc gọi của anh, sau đó tắt nguồn điện thoại .
Cho nên anh chỉ có thể trở về đây đợi cô mà thôi......Còn về phần trang phục của buổi biểu diễn trang sức là cho anh cố ý
"Tổng Tài, anh có thể buông tay chứ?" Trình Mộ Thanh nói "Đây là ban đêm, ở đây mà bị người khác nhìn thấy sẽ bị hiểu lầm, cho dù anh muốn thì tôi cũng không!" Trình Mộ Thanh châm chọc nói, tâm tình đang rất tốt của cô đã bị anh ta phá huỷ toàn bộ
"Em cứ như vậy mà không muốn thấy anh?" Hách Liên Tuyệt mày trau lại, rối rắm hỏi
Sắc mặt Trình Mộ Thanh không chút thay đổi hất cánh tay của anh ra " Tổng Tài, anh cứ đùa, cho dù tôi không muốn thấy thì mỗi ngày chúng ta đều phải gặp nhau, huống chi mỗi ngày gặp người của anh nhiều như vậy, ở trong nhà của anh ! Làm sao đến phiên tôi?"
Ngụ ý, cô chính là không muốn nhìn thấy anh.
Hách Liên Tuyệt nhíu mày " Em có ý gì?"
"Không có gì, tôi phải về để nghỉ ngơi" Nói xong xoay người rời đi, mở cửa bước vào rồi đóng cửa lại, động tác lưu loát, ngay cả đầu cũng không quay lại.
Hách Liên Tuyệt nhìn bóng dáng của cô, mày chau lại, lời nói vừa rồi của cô có ý gì?
********************
"Mẹ, mẹ đi đâu bây giờ mới về? Mẹ ăn gì chưa? trong phòng bếp còn một chút đồ ăn đó" Tiểu Trạch ngồi trên sofa, ăn kem nói
"Mẹ ăn rồi"- Trình Mộ Thanh nói xong định sẽ lên lầu chính là nhớ tới cái gì liền đến ngồi kế bên Tiểu Trạch " Con trai, mẹ muốn hỏi con một việc"
"Chuyện Chu Lâm Na bị huỷ dung nhan, con biết không?" Trình Mộ Thanh hỏi, đứa con có đặc di công này cô thừa biết, nhưng gần đây cô tổng cảm thấy thằng bé này càng lúc càng thần bí, càng không đơn giản, Kim Sa chính là ví dụ tốt nhất, con trai giỏi võ công thì không nói đi, còn đằng này lại là một tiểu cô nương thật giỏi võ, làm gì mà cam tâm tình nguyện theo Tiểu Trạch a .
Có điều mờ ám, nhất định có điều mờ ám
Kim Sa ngồi ở sofa ăn kem xem phim hoạt hình, đôi mắt nhẹ nhàng đảo qua mẹ con Trình Mộ Thanh, sau đó tiếp tục xem TV
Tiểu Trạch sửng sốt một chút, ánh mắt bay nhanh liếc qua Kim Sa, đánh quoa loa, cười hắc hắc " Cô ta bị huỷ dung nhan sao? Trách vì sao không được, con có xem qua tin tức công ty nói huỷ bỏ hợp đồng với cô ấy, thì ra là thế, bất quá coi như báo ứng cho cô ta!!"
Tiểu Trạch nói kiểu như mình không biết việc gì cả
Trình Mộ Thanh nhìn Tiểu Trạch một cái, vả lại nó chỉ là một đứa nhỏ như thế nào có thể làm hại đến Chu Lâm Na .
Chu Lâm Na chết tiệt, lại nói oan cho con trai của cô ! Thật là cái người đàn bà xấu xa .
Trình Mộ Thanh lầm bầm vài tiếng, sau đó vỗ vỗ vai của Tiểu Trạch " Được rồi, con đừng thức khuya quá, mẹ lên ngủ trước"
"Được, mẹ đi đi"- Tiểu Trạch phất phất tay
Sau khi Trình Mộ Thanh lên lầu, Tiểu Trạch bật người đến ngồi gần Kim Sa, Kim Sa quay lại nhìn nhóc, gật đầu -" Đã hiểu".
Còn về phần Trình Mộ Thanh sau khi lên lầu, định trực tiếp tắm rửa, nhưng vẫn không nhịn được đi đến ban công nhìn xuống thì chiếc xe đã ly khai đi rồi .
Hạp mâu, trong lòng cảm thấy có chút mất mát, nhớ tới bộ dạng của Chu Lâm Na ở trong nhà Hách Liên Tuyệt, lòng của cô lại không chịu được, nhưng tất cả đã chứng minh người Hách Liên Tuyệt yêu là Chu Lâm Na, cái loại yêu này vượt qua cả bị thịt *( hàm ý ví với thân thể con người, mang ý mỉa mai), dù cho Chu Lâm Na có biến thành bộ dạng gì đi nữa thì Hách Liên Tuyệt vẫn yêu thương cô ta .
Nghĩ đến đây, Trình Mộ Thanh trong lòng chạy loạn xạ, xoay người bước vào phòng tắm !
Hách Liên Tuyệt chạy xe chậm chậm, nhưng cuối cùng cũng đến nơi, ngước mắt, đèn trong biệt thự còn mở, bỗng nhiên đôi mắt Hách Liên Tuyệt sáng ngời nhưng rất nhanh liền vụt tắt vì người trong đó không còn là Trình Mộ Thanh nữa, vì thế cau mày dừng xe rồi đi vào.
Vừa đi vào, liền nhìn thấy Chu Lâm Na mang dép lê, trong tay đủ các loại món ăn, vội vàng bước nhanh qua .
Thấy Hách Liên Tuyệt trở về, Chu Lâm Na mang thức ăm đem để lên bàn, hướng đến Hách Liên Tuyệt " Anh đã về rồi?" Chu Lâm Na cười hỏi, giống như kiểu một người vợ đang chờ chồng mình trở về nhà.
Hách Liên Tuyệt nhíu mày, cô ta không phải đi rồi sao? Như thế nào vẫn còn ở đây?
Hách Liên Tuyệt vừa định hỏi cái gì thì Chu Lâm Na đã lôi kéo tay anh ta vào bên trong .
Trên bàn ăn, có thịt bò và rượu nho, còn có những ngọn nến thấp sáng, anh ta nhíu mày, tối hôm nay anh cũng chưa ăn gì nên ngước mắt nhìn Chu Lâm Na -" Em làm sao?"
Chu Lâm Na nở nụ cười, gật gật đầu " Em biết anh vừa tan ca, chắc vẫn còn chưa ăn gì nên em làm riêng dành cho anh, em chưa có từng làm qua chỉ dựa theo sách thôi nên không biết có ngon hay không nữa!" Chu Lâm Na ngượng ngùng nói, sau đó đẩy ghế cho anh ta ngồi xuống.
Hách Liên Tuyệt có chút ngoài ý muốn, nhưng bụng cũng đói rồi vì thế ngồi xuống, miếng thịt không tính là trình bày đẹp mắt nhưng có thể nhìn ra được tâm ý của Chu Lâm Na, còn rượu là loại Lafite năm 82, cũng thực sang quý .
Hách Liên Tuyệt nhớ rõ, lúc trước bọn họ ở cùng nhau, rượu uống cũng là Lafite nhưng là trong nhà ăn, còn ở đây lại do Chu Lâm Na nấu.