Hách Liên Tuyệt đang bận rộn trong thư phòng giải quyết công việc, mấy ngày nay anh đều không có đến công ty rồi .
Lúc này, cửa thư phòng mở ra, Chu Lâm Na bưng ly cafe đến " Tuyệt, anh nghỉ tay một chút đi" Ngữ khí nhẹ nhàng, giống như một người vợ hiền lành chăm sóc chu đáo cho chồng mình khi đang bận rộn .
Hách Liên Tuyệt ngước mắt, định nói cảm ơn chính là lại thấy quần áo trên người Chu Lâm Na.
Cái áo màu trắng khi Chu Lâm Na mặc vào rộng thùng thình, qua khỏi cái mông một chút, lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn, quan sát ngập tràn sự dụ hoặc .. Cút áo trước ngực mở một vài cái, bộ ngực tròn đầy vừa ẩn vừa hiện, tóc hơi rối rối, có chút nước thấm vào nên càng thêm quyến rũ, mặc dù vết xẹo trên mặt nhưng cũng không làm ảnh hưởng đến sự xinh đẹp đó, lúc này càng tăng thêm vài phần đáng yêu .
Nhìn nhìn cô, Hách Liên Tuyệt bỗng nhiên ý thức lại được, mặt trầm xuống -" Cám ơn".
Ánh mắt của anh vừa rồi là nhìn trộm cô, anh không phải là không có cảm giác gì với cô, ánh mắt vừa rồi nếu đoán không sai thì chính là dục vọng .
Chu Lâm Na cúi đầu nhìn chiếc áo trên người mình -" Em vừa rồi tắm rửa nhưng không tìm được quần áo, nên mượn của anh ..." Cô giải thích
"Không sao" Hách Liên Tuyệt thản nhiên nói, sau đó cúi đầu tiếp tục làm việc.
Chu Lâm Na bước tới, chân đụng phải cái bàn " A——" một tiếng, rồi ngồi xổm thân xuống
"Làm sao vậy?" Hách Liên Tuyệt đứng dậy, đi qua ngồi xổm xuống, khẩn trương hỏi.
Chu Lâm Na ngước mắt nhìn thấy vẻ mặt đầy sức quyến rũ mà khẩn trương của anh ta, hai tròng mắt thâm thuý, giống như một cái hồ sâu, đang phóng thích sự thần bí, mê hoặc tiếp giây theo vươn tay trụ lên cổ của anh, sét đánh không kịp liền hôn lên đôi môi của anh .
Hách Liên Tuyệt giật mình, trong khoảng thời gian ngắn không phản ứng gì, chính là trong phút chốc khuôn mặt nhỏ nhắn của Trình Mộ Thanh lại hiện lên, anh liền phản ứng lại, một phen đẩy Chu Lâm Na ra, rống giận nói " Em làm gì vậy?"
Sắc mặt anh không vui, cả người tản ra sự nguy hiểm, giống như mang theo một cổ lực lượng hùng mạnh chuẩn bị giết cô vậy.
Chu Lâm Na nheo con ngươi lại, khát vọng nhìn anh -" Tuyệt, em biết anh vẫn yêu em, em nguyện ý trao chính mình cho anh". Nói xong, lại kéo anh ngồi xổm xuống, giật mình, Tuyệt hất cô ta ra và bị ngã ngồi, nhân cơ hội này Chu Lâm Na khoá hai chân ngồi trực tiếp lên người anh, ôm đầu hung hăng hôn anh.
Một bàn tay còn không quên luồng vào trong áo giễu cợt bộ ngực rắn chắc của anh ta, từ từ càng dời xuống để khơi màu dục vọng
Hách Liên Tuyệt giận dữ, ngăn Chu Lâm Na lại, cầm lấy tai trái nói " Chu Lâm Na, anh để em ở đây không phải vì anh còn yêu em, em tốt nhất nên ý thức được hành động của mình".
Chu Lâm Na bị anh ta nắm trụ tay, có chút đau mặt mày nhăn lại, nhìn thấy khuôn mặt khẩn trương giận dữ của anh ta, đôi mắt tất cả đều là lãnh ý.
"Tuyệt..."
"Đi ra ngoài". Hách Liên Tuyệt quát to
Chu Lâm Na chính là không dám nói thêm gì, cô không dám ép buộc anh ta, thời giàn còn dài có thể từ từ cũng được.
Chu Lâm Na đứng dậy vừa định đi, Hách Liên Tuyệt đột nhiên mở miệng -" Thay áo choàng tắm, cởi quần áo của anh ra." Từ đầu đến cuối cũng không nhìn Chu Lâm Na một cái.
Chu Lâm Na đứng ở cửa ngoái đầu nhìn anh, ánh mắt loé ra, cắn môi dưới tức giận ra ngoài.
Vừa vặn, Trình Mộ Thanh cũng tới đây, định ấn chuông cửa chính là không biết nên đối mặt với anh ta như thế nào, cuối cùng nghĩ nghĩ, lấy bản vẻ xong đem chìa khoá đặt trên bàn là được.
Mới vừa mở cửa ra, Trình Mộ Thanh rón rén đi vào, cũng không muốn quấy nhiễu đến anh ta, bản thiết kế của cô để trong thư phòng dưới lầu, Trình Mộ Thanh vừa định đi qua, lúc này Chu Lâm Na từ thư phòng của Hách Liên Tuyệt đi ra nhìn thấy cô.
"Trình Mộ Thanh?" Chu Lâm Na kêu một tiếng, lại sợ âm thanh lớn Hách Liên Tuyệt sẽ nghe được nên chạy nhanh xuống lầu.
Mà Trình Mộ Thanh cũng nghe được có người kêu mình nên ngẩng đầu thì thấy Chu Lâm Na, càng kinh ngạc hơn chính là nhìn quần áo trên người Chu Lâm Na, làm cho Trình Mộ Thanh cả người bay về hướng nào ..
Trải qua nụ hôn vừa rồi, áo trước ngực của Chu Lâm Na chỉ còn mốt cút áo, lộ ra bộ ngực trắng nõn, nhìn thấy dạng này, Trình Mộ Thanh cũng biết bọn họ đã làm gì.
Đôi môi đỏ chót, rõ ràng là vừa trải qua cuộc kích tình ..
Trước mắt cái dạng này, lại nhìn không ra, Trình Mộ Thanh đúng là đồ ngốc .
Chu Lâm Na vừa rồi chịu đựng Hách Liên Tuyệt tức giận, nhìn thấy biểu tình trên mặt Trình Mộ Thanh, cuối cùng phát tiết một hơi, chính là không thoả mãn, ngẩng đầu ưỡn ngực thản nhiên đến trước mặt Trình Mộ Thanh, hai tay khoanh lại -" Cô vào đây bằng cách nào?" Kia bộ dáng giống như chủ nhà này.
Nhìn thấy cái chìa khoá trong tay Chu Lâm Na, hai tay nắm chặt một chỗ, tuy rằng biết Trình Mộ Thanh đã từng ở đây nhưng trong lòng không khỏi khó chịu.
Trình Mộ Thanh cũng rất muốn hỏi vì sao lại ở đây, nhưng nhớ tới mình là một cái đồ ngốc, những cảnh tượng trước mắt không phải đã giải thích rõ ràng rồi sao?
Trình Mộ Thanh thuỳ mâu, mặc kệ Chu Lâm Na -" Tôi tới lấy một chút đồ, tôi tìm được rồi sẽ đi"- Nói xong trực tiếp tiến vào trong thư phòng, tìm một lúc mới thấy được bản thiết kế của mình.
Trong lòng lại nôn nóng bất an, Hách Liên Tuyệt, anh đúng là con ngựa đực !!
Đi tới, Chu Lâm Na vẫn đứng ở đó, ánh mắt giám sát, sợ Trình Mộ Thanh làm chuyện gì mờ ám vậy.
Vừa định đi, Trình Mộ Thanh nhớ đến cái gì liền đem chìa khoá đặt trên bàn -" Này là cô trả lại cho anh ta dùm tôi, tôi đi trước."
"Chờ một chút"- Chu Lâm Na kêu lên, Trình Mộ Thanh giật mình dừng cước bộ, đưa lưng về phía Chu Lâm Na -" Còn có chuyện gì sao?"
Chu Lâm Na đi qua, ánh mắt oán giận -" Trình Mộ Thanh, tôi cam đoan những gì cô cướp từ tay tôi, tôi nhất định sẽ lấy lại, chính là Tuyệt và ngay cả vết sẹo trên mặt của tôi".
Trình Mộ Thanh nhíu mày, cố gắng không để lộ ra sự nôn nóng, nâng con ngươi buồn cười nhìn Chu Lâm Na " Tôi cũng không cho rằng tôi đã cướp của cô cái gì cả, người cô muốn cũng đã trở về bên cạnh cô rồi, vậy cô nên ăn mừng chứ, còn nữa cái sẹo trên mặt cô liên quan gì đến tôi?"
Chu Lâm Na nhíu mày, Trình Mộ Thanh giả ngu hay thật không biết?
"Phải không? Cái sẹo trên mặt tôi không liên quan gì đến cô sao? Vậy cô về hỏi con trai của cô cô sẽ biết ngay thôi! Chuyện này tôi sẽ ghi lại, chắc chắn tôi sẽ không quên"- Chu Lâm Na nói
"Tiểu Trạch?" Trình Mộ Thanh nhíu mày, lập tức ánh mắt cảnh cáo nhìn Chu Lâm Na -" Có chuyện gì thì cô hãy tìm tôi thôi, nếu cô còn dám làm hại Tiểu Trạch tôi sẽ không khách khí với cô" .
"Hừ" Chu Lâm Na cười lạnh -" Trình Mộ Thanh, tôi đã từng nói qua, cô chỉ là một người phụ nữ mà Tuyệt chơi đùa thôi,anh ấy cuối cùng vẫn sẽ quay về với tôi, mặc kệ cô có con với Tuyệt hay không nhưng nếu cô còn muốn bỏ quyền nuôi dưỡng Tiểu Trạch thì về sau tôi sẽ chăm sóc cho thằng bé tử tế" .
Bỏ ý định đó đi cô nương ..
Trình Mộ Thanh trong lòng thầm mắng, nhìn Chu Lâm Na -" Nếu cô muốn có con thì tự mình sinh lấy, còn nếu như vì ăn chơi quá nhiều không thể có con thì đi nhận con nuôi đi, đừng bao giờ nuôi ý tưởng sẽ cướp đoạt Tiểu Trạch cả, đồ nữ thúi."
Trình Mộ Thanh không chút khách khí nói, nói xong xoay người bước đi.
Chu Lâm Na nhất thời tức giận, dậm chân nói -" Trình Mộ Thanh, cô mới là tiện nhân, tiện nhân, tiện nhân, thúi nữ."
Mặc kệ Chu Lâm Na mắng thế nào, Trình Mộ Thanh cũng đã đóng cửa lại, tất cả những câu nói của CHu Lâm Na đều lãng phí, còn muốn nhận Tiểu Trạch nữ sao, không biết đức hạnh của cô ta là bộ dạng gì ..
Chính là nói như vậy, nhưng Trình Mộ Thanh cũng vô pháp che dấu đi sự mất mác trong lòng, Hách Liên Tuyệt, chết tiệt !
Chu Lâm Na, chết tiệt !
Hai người giống nhau như vậy sao không đi chết đi!
Trình Mộ Thanh vừa đi khỏi liền phát tiết, quay đầu lại nhìn thấy nơi cô ở cách đây vài ngày, cái mà Hách Liên Tuyệt gọi là nhà, con ngươi trừng to như bao trùm một cái khăn che mặt, làm cho cô xem cũng không rõ lắm, chính là trong lòng lại đau thật đau..
Nghe bên ngoài có âm thanh, Hách Liên Tuyệt bước ra, nhìn Chu Lâm Na dưới lầu -" Có chuyện gì?"
Chu Lâm Na nghe tới giọng nói của anh, sợ tới mức nhanh chóng giấu đi biểu hiện hiện tại, xoay người làm như không có gì " Không có gì, vừa rồi em xem TV, làm ồn anh sao?"
Hách Liên Tuyệt con ngươi đảo qua phòng khác, có một cảm giác kỳ quái xẹt qua trong lòng, anh tưởng cô đến đây nhưng không ngờ chỉ là ảo giác, là một loại ảo giác, nhíu mày -" Không có gì". Nói xong lại quay vào phòng tiếp tục làm việc.
Nhìn thấy bóng dáng của anh đi vào thư phòng, Chu Lâm Na thở phào nhẹ nhõm, sau đó cầm cái chìa khoá trước mặt, khoé miệng chậm rãi gợi lên nói từng chữ -" Từ hôm nay trở đi, tôi là chủ nhân của nhà này .. chỉ có tôi.."