Tổng Tài Đại Nhân Siêu Lợi Hại

Chương 96 - Cầu xin anh trả con cho tôi (3)

Trước Sau

break
Mượn rượu, cô dứt khoát không quan tâm gì cả.

“Những gì anh nói vừa rồi còn được tính không?” Hít sâu một hơi, cô mở miệng hỏi, lấy dũng khí đi thẳng tới trước mặt anh, cố hết sức để bản thân trông có vẻ bình thản.

Phụ nữ sau khi tắm hương thơm thoang thoảng lay động lòng người, giống như hương vị của cây cỏ.

Bạch Dạ Kình ngẩng đầu lên từ trang sách.

Tầm nhìn rơi vào người cô, ánh mắt kia vẫn lạnh nhạt không có bất cứ gợn sóng nào như cũ, khiến cho người khác không thể nhìn thấu tâm tư của anh.

Cô vừa tắm xong cả người khoan khoái nhẹ nhàng, trên gương mặt nhỏ nhắn không son phấn sạch sẽ trong sáng. Anh cũng không nói lời nào, ánh mắt nhìn thẳng vào người cô giống như nhìn xuyên qua bộ đồ ngủ mỏng manh trực tiếp thấy được cơ thể của cô vậy. Hạ Tinh Thần sao có thể chịu được? Bị nhìn đến mức cả người đều không được tự nhiên, trên mặt cô ửng đỏ. Sự dũng cảm vừa nhen nhóm lên lúc nãy đã sắp lụi tắt. Cô chưa bao giờ làm chuyện này! Hơn nữa, người đàn ông này cũng thật sự rất đáng ghét. Rõ ràng yêu cầu đó là do anh đưa ra, vậy mà hiện tại anh lại làm như không liên quan gì đến mình, hoàn toàn không đếm xỉa tới…

Trong lòng cô oán trách, ngoài miệng cũng không dám nói ra. Chỉ có thể cưỡng ép chính mình mở lời: “Chuyện đó, tôi đã suy nghĩ kỹ rồi. Tôi đồng ý với yêu cầu của anh, chỉ cần anh nói được làm được…”

Sau khi cô nói xong, hàng lông mi dày khẽ rung một cái, chậm rãi rũ xuống. Gương mặt cô càng thêm ửng hồng, không dám nhìn anh.

Sau đó…

Trong phòng đọc sách hết sức yên tĩnh.

Anh thong thả khép sách lại, âm thanh gấp sách cũng trở nên rõ ràng, rõ ràng đến mức lòng cô hỗn loạn. Cô rất muốn ngẩng đầu lên nhìn xem rốt cuộc hiện tại anh có biểu cảm gì, ít nhất cũng phải biết được thái độ của anh. Chậm chạp không phản ứng như vậy, có phải anh muốn đổi ý hay không?

“Uống rượu?” Anh chợt hỏi một câu không liên quan.

“... Ừm.” Tim đập mạnh một cái, cô rầu rĩ gật đầu.

“Uống bao nhiêu?”

Rốt cuộc người đàn ông này có ý gì?” Cô vừa cố gắng suy đoán vừa trả lời: “Chỉ… chỉ có mấy hớp mà thôi.”

“Tặng bản thân cho tôi khiến cô rất khó xử sao?” Bạch Dạ Kình vươn tay tới phía trước, đột nhiên bá đa͙σ quấn lấy hông của cô, tay kia nắm lấy cằm cô không chút thương tiếc, nâng mặt cô lên. Trong đôi mắt sâu thẳm của anh loé lên ám mang nguy hiểm: “Cô phải uống rượu đến mức bản thân tê liệt thì mới có thể miễn cưỡng bò lên giường của tôi đúng không?”

Bộ dạng này của anh càng khiến Hạ Tinh Thần khẩn trương. Cô lùi về phía sau một bước, dựa người vào giá sách sau lưng. Hốt hoảng nhìn anh một cái, cô cấp tốc dời mắt, chỉ nói: “Tôi không có kinh nghiệm ở phương diện này… cho nên mới uống rượu để tăng thêm can đảm, đó cũng là đương nhiên mà.”



Cô chủ động đưa tới cửa, có thể không căng thẳng sao? Loại chuyện này cả đời cô cũng chưa từng làm qua!

“Nếu đã can đảm rồi, vậy thì hãy để tôi nhìn kỹ một chút, hiện tại cô to gan đến mức nào!” Bộ dạng gắng gượng của cô khiến lòng anh nổi giận. Anh cố hết sức nhẫn nhịn, ra lệnh: “Ngẩng đầu lên nhìn tôi!”

Ngón tay lạnh lẽo của cô bám vào giá sách sau lưng, hít sâu ngẩng đầu lên. Có lẽ là vì quá căng thẳng cho nên lúc này, trong mắt cô xen lẫn một tầng sương mờ thật mỏng, bộ dạng như con thỏ nhỏ thoạt nhìn yếu đuối mà lại ngọt ngào đáng yêu. Nếu đổi lại là bình thường, đại khái Bạch Dạ Kình sẽ không làm khó cô, nhưng lúc này thì không!

Hiện giờ cô như vậy chỉ càng khiến đáy lòng anh thêm phẫn nộ! Cô miễn cưỡng và sợ hãi nhưng vẫn tiến tới, mục đích là cái gì? Không gì khác ngoài việc muốn mang con đi, hoàn toàn muốn phân rõ giới hạn với anh!

Nghĩ đến đây, anh lại càng thêm buồn bực, cắn răng bá đa͙σ nói: “Hạ Tinh Thần, lấy lòng tôi!”

Cô ngơ ngác nhìn anh.

Cả người cứng ngắc, tay chân luống cuống.

“Không phải cô đã tăng thêm can đảm sao? Không phải rất khí phách chủ động dâng bản thân tới cửa sao? Bây giờ lại không dám lấy lòng tôi?”

Viền mắt Hạ Tinh Thần không khỏi ửng đỏ, cô quật cường cắn môi dưới, cất lời: “Không phải là không dám, chỉ là không biết làm thế nào.”

Làm sao cô có thể lấy lòng đàn ông? nɠɵạı trừ có một chút kinh nghiệm với anh thì cô không biết gì cả!

“Nếu không biết làm thế nào, tôi sẽ dạy cô!” Lời nói của Bạch Dạ Kình vừa rơi xuống, anh đã ngậm lấy môi cô.

Hành động đột ngột của anh dọa cô giật mình, tiếp theo, cơ thể chợt mát lạnh, cô rùng mình một cái, gần như là vô thức đẩy anh ra. Giống như một con thú bị vây nhót, cô giữ lại một tia ly trí, hỏi anh: “Có phải anh sẽ làm theo lời anh đã nói? Nếu như đêm này… tôi cùng anh… ban ngày anh sẽ đổi tôi mang con đi, không tranh giành với tôi nữa?”

Lại là con! Há mồm ngậm mồm đều nhắc tới con!

Cô cứ luôn miệng nói sẽ mang con đi? Cô muốn đi đâu chứ?

Gân xanh trên trán Bạch Dạ kình gồ lên, sắc mặt anh nặng nề đáng sợ: “Nếu tôi nói không thì sao? Đêm nay nếu như cô bước vào cánh cửa này, cô sẽ không ngây thơ đến mức cho rằng mình có thể đi đó chứ?”

Hạ Tinh Thần nhíu mày: “Lời này của anh là có ý gì?”

Anh muốn chống chế, muốn đổi ý sao?



“Rất đơn giản! Bất luận đêm nay như thế nào, tôi đều muốn làm cô!”

Anh dụ dỗ cắn vành tai cô, lời nói vừa thô bỉ vừa vô lại. Hạ Tinh Thần cảm thấy bên tai nóng lên, trái tim rối loạn đập mạnh mấy nhịp. Cô còn chưa kịp phản ứng lại, đã cảm thấy cổ tay chợt bị nắm chặt. Hai tay của cô đã bị bàn tay của người đàn ông này giữ chặt, nhấc lên cao cố định trên đầu cô. Chờ đến khi cô hồi phục tinh thần, trên cổ tay đã có thêm một cái cà vạt.

Chính là chiếc cà vạt cô đã tặng cho anh!

“Bạch Dạ Kình, anh làm gì vậy?” Cô càng kinh hoảng hơn.

Anh cong môi cười xấu xa, giọng nói mờ ám: “Tặng tôi món quà tốt như vậy, tất nhiên tôi muốn phát huy công dụng của nó.”

“...” Hạ Tinh Thần khóc không ra nước mắt. Cô tặng anh cà vạt để anh trói cô lúc nào?

“Anh vốn đang đùa giỡn làm bậy! Anh là đồ khốn!”

“Để cô nhìn xem một chút cái gì mới thật sự là đùa giỡn làm bậy…” Giọng nói của Bạch Dạ Kình khàn khàn, anh ghé sát vào bên tai cô mà nói, bờ môi mát lạnh, hơi thở mờ ám khiến cả người Hạ Tinh Thần run rẩy. Môi của anh dọc theo vành tai của cô một đường hôn xuống…”

“Bạch Dạ Kình, tôi từ bỏ, tôi không nên cầu xin anh… anh thả tôi ra đi…”

Cô bị làm sao vậy? Cảm giác khiến cô xa lạ này lại làm cô sợ hãi.

“Tinh Thần, bây giờ đến lượt cô…” Bạch Dạ kình cũng không khá hơn cô chút nào, anh đã nhẫn nại đến cực hạn…

“Cái… cái gì?” Thanh quản của cô cũng đều run rẩy, người đàn ông này gọi cô là ‘Tinh Thần’? Lời nói tâm tình nỉ non như thế khiến cô không nhịn được chìm sâu.

“Lấy lòng tôi…”

Trong chớp mắt Hạ Tinh Thần bối rối, cả người cô đều dựa vào giá sách phía sau. Hai tay bị trói ngón tay đều bị cột đến cứng ngắc, lòng bàn tay và trên nắm ngón tay đều rịn ra một tầng mồ hôi nhễ nhại.

Cô nhìn người đàn ông, trong lòng kinh hãi trái tim đập mãnh liệt, hình ảnh ngượng ngùng của năm năm trước to gan lớn mật không ngừng nhảy ra, trở nên rõ ràng trước nay chưa từng có. Cô cũng không biết mình lấy dũng khí từ đâu ra, hoặc là nói cô không muốn nhìn anh chịu khổ. Lông mi hạ xuống, cô học theo dáng vẻ của anh, hôn lên môi anh.

Môi của cô rất mềm, giống như cánh hoa.

Chớp mắt tiếp theo, anh trực tiếp ôm cô lên đè xuống bàn sách.
break
Chỉ Yêu Đỗ Nhược
Sắc, Sủng, Kiều nữ,Thanh niên nhà nghèo cao lãnh
Gả Cho Nam Thần
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc