“Chị hai à, tấm lòng của cậu tớ nhận, nhưng đừng bận tâm vô ích. Tớ không ở bệnh viện.”
“Không ở bệnh viện? Vậy là ở phủ Tổng thống hả?”
Hạ Tinh Thần 'ừ' một tiếng: “Vốn dĩ cũng không muốn về nơi này, nhưng bị anh ấy bắt về.”
Đương nhiên Trì Vị Ương biết anh ấy là ngài Tổng thống.
Cô ấy 'chậc chậc' hai tiếng: “Ghen tị ghê, Tinh Thần, ngài Tổng thống đối xử với cậu tốt thật.”
“Anh ấy đối xử tốt với tớ chỗ nào?” Nhớ tới lúc nãy chịu sự hoảng sợ và tủi thân dưới người anh, đương nhiên Hạ Tinh Thần không thể đồng ý với lời của Trì Vị Ương được. Anh thật sự xấu xa vô cùng, xấu xa từ xương tủy.
“Còn không tốt ư? Cậu có phúc mà không biết là hưởng. Cậu nghĩ xem, bây giờ cậu không phải cảm mạo nhỏ, là nghi ngờ nhiễm Wis, đừng nói người khác, nếu đổi lại là mẹ kế kia của cậu thì chẳng nói hai lời mà đuổi cậu ra rồi, cậu lại nhìn ngài Tổng thống oai phong lẫm liệt của chúng ta…”
Hạ Tinh Thần sờ da gà da vịt nổi trên cánh tay: “Cậu tâng bốc quá rồi.”
“Đừng ngắt lời.” Trì Vị Ương trách một câu, lại sục sôi: “Nhưng ngài Tổng thống oai phong lẫm liệt của chúng ta không đuổi cậu đi, mà còn đón cậu về nuôi, không ghét bỏ cậu chút nào. Cậu nói xem, cái này không gọi là đối xử tốt với cậu thì gọi là gì.”
Câu hỏi này khiến Hạ Tinh Thần câm như hến.
Cô suy nghĩ kỹ càng, vứt bỏ thành kiến đối với anh mà nghĩ một cách khách quan: “Ừ. Tốt, xem như cậu nói đúng.”
“Ài, cậu nói xem, có khả năng ngài Tổng thống yêu cậu rồi không.”
Vì giả thuyết của Trì Vị Ương, tim Hạ Tinh Thần không tiền đồ lay động. Nhưng lại nghĩ câu 'thích tự mình đa tình' của anh, cô chán nản cắn môi: “Cậu lại nói bậy rồi. Bọn tớ không thể nào đâu. Với lại, anh ấy cũng nói rồi, mang tớ về để phòng tớ chạy lung tung lây cho nhiều người. Anh ấy làm chuyện gì cũng đứng trên lập trường của Tổng thống mà làm, không phải như cậu nghĩ.”
“Có đúng không?" Trì Vị Ương nửa tin nửa ngờ.
“Tớ không thể nói nhiều với cậu, mệt rồi.” Hạ Tinh thần không tình nguyện lởn vởn nhiều hơn quanh chủ đề này.
Trì Vị Ương cũng hiểu được: “Được. Mai tớ đến phủ Tổng thống thăm cậu, có thể vào không?”
“Cái này không chắc lắm. Nếu không, chốc nữa tớ hỏi thử xem.”
“Cậu hỏi cho kỹ. Vừa hay tớ muốn đi thăm con trai nuôi của tớ, sẵn tiện tham quan phủ Tổng thống một chút.”
“Rốt cuộc tớ nhìn ra rồi, cậu có dụng ý khác.”
Trời dần khuya.
Hạ Tinh Thần đã ngủ rồi. Trong mơ màng, cô biết buổi tối có người đến rút kim cho mình. Sau đó hình như cô lại thấy bóng dáng Bạch Dạ Kình.
Tiếp theo, một túi chườm nóng, ấm áp đè lên cánh tay sưng lên của cô.
Cô rất muốn mở mắt nhìn thử xem cuối cùng có phải anh không, hay thật sự mình nằm mơ. Nhưng mí mắt nặng nề không mở nổi. Nhưng chắc không phải anh đâu, anh là người vô cùng xấu xa, sẽ không tốt bụng với cô như vậy.
Cô lẩm bẩm, xoay người, oán giận: “Anh chính là tên thối tha, xấu xa nhất.”
Túi chườm bị rơi xuống, Bạch Dạ Kình một lần nữa lại đặt lên cánh tay cô, ngón tay dài sờ chỗ sưng của cô vuốt ve. Đôi mày vốn cau chặt, nghe cô oán giận lại giãn đi nhiều.
Tuy là mắng nhưng lời nói dịu dàng, cũng không tức giận thật. Giống như mèo con.
Bạch Dạ Kình bất giác thò tay vén tóc lộn xộn bên má cô, đôi mắt sâu nhìn gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn của cô. Hạ Tinh Thần mơ hồ cảm thấy được đầu ngón tay anh ấm áp, giơ tay giữ tay anh lại.
Anh ngơ ngác, ngừng thở một chốc.
“Hạ Tinh Thần, buông tay ra.”
Cô không để ý đến anh.
“Còn không buông nữa…” Giọng anh nguy hiểm hẳn lên, tầm nhìn đặt trên môi cô, màu mắt cũng tối đi nhiều: “Tôi sẽ hôn cô.”
Ngược lại Hạ Tinh Thần hơi dùng sức, trong thoáng chốc nắm tay anh càng chặt hơn.
Bạch Dạ Kình cúi người hôn lên môi cô. Cảm giác mềm mại trên môi, tim Bạch Dạ Kình như bị gì đó ra sức chạm vào, lộn xộn khó an tĩnh. Vừa nãy muốn hôn cô lại bị người hầu không biết điều cắt ngang.
Hạ Tinh Thần mơ hồ, chỉ cảm thấy giống như trên người bị đá nặng đè. Đến khi răng môi bị gì đó bá đa͙σ cạy mở, lưỡi người đàn ông cuộn trong khoang miệng cô, cô mới đột nhiên bừng tỉnh.
Mở mí mắt nặng nề, lọt vào trong tầm mắt là người đàn ông cực kỳ quyến rũ.
Những chưa kịp nghĩ nhiều, người đàn ông lại cuốn lý trí cô đi. Kỹ thuật hôn của anh rất tốt, Hạ Tinh Thần không thể kiềm chế 'hừ' một tiếng, ánh mắt mơ màng. Khi người đàn ông này ngang ngược thô lỗ lên, cô không thể từ chối. Bây giờ giờ lại hôn lên môi cô đầy dịu dàng, cô càng không thể cự tuyệt được, chỉ có thể bỏ mặc bản thân mà đắm chìm vào.
Khoan đã.
Sao bọn họ lại đang hôn nhau.
Hạ Tinh Thần nghĩ tới gì đó lại đẩy anh ra, anh giữ tay cô lại, ánh mắt nóng bỏng nhìn cô từ trên xuống dưới.
Đôi mắt sâu thẳm như muốn nuốt chửng cô.
Hơi thở Hạ Tinh Thần bất ổn, lồng ngực phập phồng kịch liệt, lo lắng nhìn anh: “Anh, anh như vậy sẽ bị truyền nhiễm.”
“Cô đang lo cho tôi?”
Có lẽ là buồn ngủ đến lơ mơ, lại bị hôn đến nỗi đầu óc choáng váng, lần này cô không phản bác, chỉ gật đầu, nơm nớp lo sợ nhìn anh: “Lỡ như tôi nhiễm Wis thật thì sao?”
“Vậy chúng ta sẽ bị nhốt cùng nhau. Có người bầu bạn, sẽ không nhàm chán.” Anh hạ giọng xuống, khàn khàn nói.
Tim Hạ Tinh Thần run lên, một giây sau, môi người đàn ông lại phủ lên.
Cô khẽ ngâm một tiếng, anh hôn một nửa thì mυ"ŧ cánh môi hơi buông lỏng của cô một chút, chỉ dán lên môi cô.
Cô nghe anh khàn giọng hỏi: “Cuối cùng bây giờ cô và Hứa Nham là quan hệ gì?”
Cô chưa kịp nói anh đã cau mày tiếp tục nói: “Cô dám nói các người đang bên nhau, ngày mai tôi khiến anh ta cút xéo.”
Đêm, có vô vàn sự mập mờ. Giống như để nam nam nữ nữ bỏ xuống rất nhiều tầng phòng bị.
Hạ Tinh Thần nhìn anh, chỉ cảm thấy dường như tim bị che một lớp mơ hồ.
“Tôi chỉ vô ý gặp anh ấy ở bệnh viện, không muốn đến nhà anh ấy.”
“Còn muốn gả cho anh ta không?”
Lông mi cô run run, cánh môi khẽ mấp máy, giọng càng nhẹ nhàng hơn: “Không còn.”
Cô cảm thấy bản thân như trúng tà. Rõ ràng có thể lừa anh, nhưng lại ăn ngay nói thật tất cả vấn đề.
Anh rất hài lòng đáp án này. Sự lo lắng giữa lông mày tản đi nhiều.
Ngón tay dài nâng cằm cô: “Xem ra cô cũng không ngu ngốc.”
Cái gì với cái gì?
Cô muốn kháng nghị. Cô ngu ngốc bao giờ?
Kết quả, nụ hôn nóng bỏng kéo dài của Bạch Dạ Kình lại sáp quá. Hạ Tinh Thần bị hôn đến nỗi cả người mềm nhũn nằm trên giường, hu hu không nói nên lời.
Nhưng sau khi hôn xong, anh gần như hung hăng buông cô ra, chật vật về phòng mình, tắm dưới vòi nước lạnh.
Nhưng, đáng chết!
Từ đầu đến cuối luồng khô nóng trong người không cách nào ép xuống được. Trong đầu toàn là tiếng hổn hển yêu kiều và giọng mềm mại của cô.