Vào ban đêm, một làn gió mát thổi qua quần áo của anh. Một người cao một mét tám tám đứng nơi đó, nhìn xuống hai người ở bên cạnh, chỉ liếc mắt một cái, khí thế ngút trời.
Hứa Nham ngạc nhiên. Không, hoặc phải nói rằng đã bị sốc.
"Ngài Tổng thống."
Bạch Dạ Kình liếc anh ta một cái, vẻ mặt vô cảm khiến người ta cảm thấy nghẹt thở.
"Cô ấy ở đây sao?" Anh quay đầu lại, trầm giọng hỏi Lãnh Phi.
Lãnh Phi gật đầu: "Đúng vậy, chính là trong nhà của anh Hứa."
Bạch Dạ Kình lại đưa mắt nhìn Hứa Nham, ánh mắt nặng nề. Sau khi nhìn chằm chằm một hồi, mới chậm rãi bước đến lối vào thang máy.
Hứa Nham từ từ hồi phục sau cú sốc, sau đó nói với Hạ Tinh Không: "Anh lên tầng xem cái đã."
Nói xong, anh ta đi theo người đằng trước, vội vàng đi theo vào thang máy.
Chỉ một mình Hạ Tinh Không đứng ở vị trí cũ, ghen tị chứng kiến tất cả những chuyện đang xảy ra ở trước mặt. Lại là Tổng thống, lại là Hứa Nham, một người phụ nữ đã từng sinh con như Hạ Tinh Thần, rốt cuộc thì cô có mị lực như thế nào chứ?
Bạch Dạ Kình chậm rãi bước tới trước của nhà, Hứa Nham chưa kịp lấy chìa khóa để mở cửa thì cửa căn hộ đã được mở ra từ bên trong.
Người bên trong đã yếu ớt như thể có thể gục ngã bất cứ lúc nào.
Anh liếc nhìn cô, vẻ mặt lạnh lùng không hề có chút độ ấm.
Hạ Tinh Thần sững sờ tại chỗ, cô hoàn toàn không mong đợi anh sẽ xuất hiện trước mặt cô.
Sự kích động và xúc động trong lòng chỉ kéo dài vài giây.
Lại nghĩ đến tình cảnh hiện tại của mình, cô vội vàng dùng một tay bịt kín mũi, một tay còn lại thì muốn đóng cửa một cách vô thức.
Cô bị khiếp sợ bởi khí thế của anh, Hạ Tinh Thần thật sự không dám cử động bàn tay đang đè lên nắm cửa, mà chỉ ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn anh, giống như coi anh là một con hổ dữ, còn cô chỉ là một con thỏ trắng bị anh ăn thịt.
"Đi ra." Giọng nói của Bạch Dạ Kình khá tệ, hiển nhiên là ra lệnh,
Hạ Tinh Thần chậm chạp bước ra ngoài bằng đôi chân mềm nhũn của mình.
Anh vươn cánh tay dài của mình ra kéo cô về phía mình. Cô hoàn toàn không có chút sức lực, cả cơ thể giống như một bao tải va mạnh vào lồng ngực anh. Cơ ngực rắn chắc như đá của anh khiến cô choáng váng.
Bạch Dạ Kình đặt tay lên trán cô, nhiệt độ nóng đến mức khiến anh sửng sốt, anh hạ giọng dặn dò với Lãnh Phi ở bên cạnh: "Thông báo cho bác sĩ Phó, đưa đội y tế của cậu ấy đến chờ ở phủ Tổng thống."
"Rõ." Lãnh Phi lập tức đáp lại.
"Anh đừng đứng gần tôi như vậy." Hạ Tinh Thần sợ lây bệnh cho anh, dùng hết toàn bộ sức lực để thoát khỏi cánh tay của anh. Những đầu ngón tay mảnh khảnh của cô đổ đầy mồ hôi vì bị sốt cao.
Sắc mặt của Bạch Dạ Kình vẫn luôn hằm hằm như cũ, anh không hề buông lỏng đôi tay đang ôm lấy eo cô, anh dùng một tay còn lại vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cô. Năm dấu ngón tay rõ ràng và vết đỏ đập thẳng vào mắt anh, ngay cả Lãnh Phi ở bên cạnh cũng phải sửng sốt.
Rõ ràng là bị người ta tát.
"Thế này là sao?" Anh hỏi, trong giọng điệu xen lẫn khí thế bức người khiến người ta hít thở không thông.
Hạ Tinh Thần né tránh, không hề nói câu nào.
Lực ở tay lại tăng thêm chút nữa, giữ chặt cằm của cô, lật khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ra. Bằng cách này, vết thương trên mặt lại càng rõ ràng hơn.
Cô nhăn mặt vì đau, anh trừng mắt nhìn cô, sau đó quay sang phía Hứa Nham, hỏi lại: "Là ai làm?"
Cho đến giờ phút này, Hứa Nham đứng nhìn ở bên cạnh đã nhìn thấy rõ tâm tư của ngài Tổng thống.
Bản thân có thể làm mọi thứ vì Tinh Thần mà không hề sợ hãi, nhưng người đàn ông này sở hữu quyền lực tối cao của quốc gia, khi đứng trước căn bệnh của cô, thế mà anh vẫn không hề lùi bước và do dự.
"Anh Hứa, ngài ấy đang hỏi anh." Nhìn thấy Hứa Nham không đáp lại, Lãnh Phi lên tiếng nhắc nhở.
Hứa Nham nói: "Thực ra chỉ là hiểu lầm thôi, tính cách của Tinh Không không được điềm tĩnh như Tinh Thần, cô ấy có hơi thô lỗ."
"Hạ Tinh Không." Bạch Dạ Kình nhìn Hạ Tinh Thần: "Vị hôn thê của anh ta?"
Anh cố tình nhấn mạnh ba chữ ‘vị hôn thê’.
Hạ Tinh Thần gật đầu: "Ừm."
Anh lạnh lùng ‘hừ’ một tiếng, nói: "Đáng chết vì không biết điều."
Lãnh Phi và Hứa Nham chết lặng.
Cứ nghĩ rằng ngài Tổng thống sẽ trút giận cho cô, ít nhất cũng sẽ làm cho ra nhẽ chuyện này giúp cô.
Vành mắt của Hạ Tinh Thần đỏ lên vì tức giận.
Cô đứng thẳng người, cũng không biết sức từ đâu mà ra, hất tung tay của anh ra.
"Tôi không biết điều vậy đó, đáng bị đánh đòn vậy đó, cũng chẳng cần anh nhúng tay vào." Hạ Tinh Thần tức giận thoát ra và bước ra ngoài.
Bạch Dạ Kình lạnh lùng, bước về phía trước.
Giây tiếp theo, cả người cô bị treo lơ lửng trên không trung. Sau đó, bị người đàn ông bá đa͙σ bế lên.
"Thả tôi xuống."
"Ngậm miệng."
"Tôi đáng đời, bị đánh cũng đáng, bị bệnh cũng đáng, anh đừng quản tôi nữa." Cô tức giận, mũi có chút chua xót. Khi cơ thể người ta khó chịu thì trái tim càng yếu đuối hơn bao giờ hết.
Anh hoàn toàn không có ý an ủi cô, lạnh lùng nói: "Bây giờ cô là một người bị nghi lây nhiễm vi rút Wis, cô còn dám chạy lung tung khiến nhiều người bị lây nhiễm hơn, tôi sẽ cầm xích trói cô lại."
Cho nên, người đàn ông này chạy đến đây tìm mình là bởi vì anh sợ dịch bệnh lan tràn.
Hạ Tinh Thần không còn sức để cãi nhau với anh, cuối cùng bị anh nhét vào trong xe.
Hứa Nham cũng đi theo xuống dưới, sau khi Bạch Dạ Kình ổn định cô ở trong xe xong thì anh lại bước xuống xe.
"Thời gian một ngày, mau bảo Hạ Tinh Không đến xin lỗi cô ấy. Nếu không hậu quả ra sao tự mình gánh vác."
Một câu nói ngắn gọn, giọng nói trầm thấp đến mức chỉ có người bên ngoài xe mới có thể nghe thấy rõ.
Sau đó, không nán lại thêm một giây nào, mà quay trở về xe.
Lãnh Phi vội vàng ngăn lại: "Thưa ngài, hay là để tôi đổi xe cho ngài."
Cậu ta đã cố gắng nói lời uyển chuyển hết mức có thể.
"Lắm chuyện."
Bạch Dạ Kình trách mắng một câu, rồi mở cửa và vào trong xe RV.
Anh ngồi bên phải và Hạ Tinh Thần ngồi bên trái.
Dọc đường đi, hai người ngồi đối mặt, anh vẫn bày ra vẻ mặt hằm hằm, còn cô thì vẫn tức giận vì anh nói cô đáng đời, cho nên cô cứ quay mặt ra ngoài cửa sổ.
Dường như Bạch Dạ Kình không có ý định nói chuyện với cô, anh chỉ cúi đầu xử lý hòm thư của mình.
"Chỉ một cái tát thôi đã cảm thấy tủi thân rồi?" Tưởng rằng anh sẽ không nói nữa, thế nhưng anh vẫn thản nhiên lên tiếng trước.
Hạ Tinh Thần nói: "Tôi không dám tủi thân, ngài nói đáng đời thì chính là đáng đời."
Giọng điệu âm u kỳ quái, vô cùng chán ghét.
Bạch Dạ Kình không tức giận, chỉ nhướng mi liếc cô một cái: "Cô có biết loại bạn gái cũ nào khiến người ta chán ghét không?"
Cô không thèm quan tâm đến anh.
"Chính là người giống như cô." Ánh mắt anh trở nên lạnh lùng, sắc bén: "Đã chia tay bao nhiêu năm rồi, còn ở bên nhau làm gì?"
Người đàn ông này dám giáo huấn cô, lại còn nói đầy đủ lý do như vậy.
Hạ Tinh Thần bực bội, tức giận nói: "Nếu không phải nhờ phúc của ngài, thì chúng tôi sẽ chia tay sao?"
"Cô cảm thấy tiếc nuối, nên bây giờ muốn xoay chuyển?" Giọng anh lại trở nên lạnh lùng hơn.
"Đương nhiên là cảm thấy tiếc nuối." Hạ Tinh Thần trợn mắt ngoác mồm nhìn anh: "Không phải ngài nói có cách để anh ấy cưới tôi sao, bây giờ tôi hối hận rồi, tôi muốn anh ấy cưới tôi, hay là ngài giúp tôi nghĩ cách đi."