Người đi theo sau người đàn ông có người tiến lên một bước, hiên ngang nắm chặt vai của Hạ Tinh Thần.
“Cô thật to gan!” Lãnh Phi quát lên, bước tới, ánh mắt lướt qua Hạ Tinh Thần, cẩn thận từng chút một nhìn sang Bạch Dạ Kình: “Ông chủ…”
Bạch Dạ Kình giơ tay lên, tỏ ý không sao. Nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng, khiến người ta đến cả thở cũng không dám thở quá mạnh.
“Các người buông tôi ra! Bao nhiêu người bắt nạt một người phụ nữ, thì gọi gì là đàn ông chứ?”
Vẻ mặt của Hạ Tinh Thần lạnh lùng, ra sức vùng vẫy. Nhưng, hai người đàn ông giữ lấy cô đều là người vạm vỡ, hơn nữa cũng là người từng luyện võ, làm sao cô có thể thoát ra được?
Cô nhìn người đàn ông: “Bảo người của anh buông ra, tôi còn phải tính sổ với anh nữa.”
Trời ơi!
Người phụ nữ này, rốt cuộc có hiểu rõ tình hình không vậy? Lại dám dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với ngài tổng thống?
Mọi người vô cùng hoảng sợ.
Bạch Dạ Kình nhìn cô chằm chằm, ánh mắt lạnh lùng sắc bén giống như muốn nhìn xuyên qua cô vậy. Trong lòng Hạ Tinh Thần hơi run rẩy, sợ hãi. Nhưng không hề biểu lộ ra mặt, không muốn còn chưa bắt đầu tính sổ đã hủy hoại uy phong của mình.
Lại nhìn người đàn ông trước mặt...
Không biết có phải là ảo giác hay không, mà luôn cảm thấy… Hình như trông anh rất quen mắt...
“Đưa cô ấy vào đây!” Lời nói của người đàn ông cắt ngang mạch suy nghĩ của cô. Đối phương vừa dứt lời, liền nghiêm mặt bước vào ngôi nhà kiểu châu Âu. Giọng nói trầm đến mức khiến Hạ Tình Thần rùng mình, ngay sau đó, cô trực tiếp bị lôi vào một cách thô lỗ.
Trong phòng sách to như vậy, tất cả những người đi theo đều lui ra, chỉ còn lại hai người Hạ Tinh Thần và Bạch Dạ Kình.
Anh đút hai tay vào túi, đứng trước giá sách hình bầu dục liếc nhìn cô một cách kiêu ngạo. Khí thế của anh quá lớn, khí chất uy nghiêm, đến nỗi Hạ Tinh Thần chỉ cảm thấy toàn bộ không gian đều ngột ngạt đến mức khó thở.
Cô nghẹn họng nhìn người đàn ông, mãi không nói được gì.
“Chẳng phải muốn tính sổ với tôi sao, câm rồi à?” Anh là người nói trước.
Anh vừa lên tiếng, Hạ Tinh Thần liền không kìm được nhớ lại bản thân vì anh mà đã phải chịu ấm ức bao nhiêu năm qua. Chóp mũi cay cay, bước lên trước một bước, giơ tay muốn tát anh lần nữa. Cái tát lúc trước là của năm năm trước, nhưng cái tát này là bởi vì năm năm sau đưa Hạ Đại Bạch đi!
Thế nhưng...
Bàn tay vừa giơ lên, còn chưa kịp hạ xuống thì cổ tay đã bị người đàn ông bất ngờ siết chặt. Sức của anh rất khỏe, Tinh Thần lập tức cảm thấy cổ tay sắp bị anh bóp nát.
“Buông ra!” Cô vùng vẫy. Nhưng, ở trước mặt người đàn ông, sức của cô chỉ giống như một con kiến, làm sao mà vùng được?
Hạ Tinh Thần rất tức giận, cúi đầu cắn vào mu bàn tay của người đàn ông. Cắn rất mạnh, không hề thương tiếc, một lúc sau mu bàn tay của người đàn ông đã chảy máu.
Bạch Dạ Kình nhíu mày, ánh mắt càng thêm lạnh lùng, nhìn chằm chằm cô, người phụ nữ này thực sự thách thức giới hạn cuối cùng của anh!
“Hạ Tinh Thần, một vừa hai phải thôi!” Anh nói giọng trầm thấp và giọng điệu cảnh cáo.
“Một vừa hai phải?” Cô giễu cợt, nước mắt lưng tròng: “Thưa ngài, câu này phải là tôi nói với anh mới đúng. Tôi chắc chắn sẽ không giao Đại Bạch cho anh, cũng mong anh một vừa hai phải thôi, hãy trả đứa bé lại cho tôi!”
“Tuyệt đối không thể!” Bốn chữ, không hề có chút lay chuyển.
Nếu như đứa bé không dùng chiêu tuyệt thực với anh, có lẽ cả đời này Hạ Tinh Thần cũng không thể nào đứng ở đây.
Hạ Tinh Thần cảm giác mình sắp nổ tung. Cô hít một hơi thật mạnh, ép bản thân tỉnh táo lại, cố gắng bình tĩnh lên tiếng: "Rốt cuộc anh là loại người gì? Bọn cướp à? Tại sao lại bắt cóc con trai tôi, anh có biết rằng mình làm thế là phạm pháp không? Còn nữa… Ba tôi là thị trưởng, chắc anh biết hậu quả sẽ ra sao nếu như anh không trả đứa bé lại cho tôi.”
Cô thật sự không muốn mang quyền lực ra đàn áp người khác, nhưng trước mắt không còn cách nào khác.
“Bạch Dạ Kình.”
Người đàn ông đợi cô nói xong một tràng, chỉ nhếch môi, nhỏ nhẹ thốt ra ba từ.
“Cái gì?”
“Tên của tôi.”
“Bạch… Dạ… Kình ư?” Hạ Tinh Thần nghiền ngẫm ba chữ vô cùng quen thuộc này, lại nhìn kỹ người đàn ông trước mặt lần nữa. Đường nét hoàn hảo và các đặc điểm khuôn mặt trong mắt cô dần trở nên rõ ràng hơn, sau đó...
Cô chết lặng.
“Ngài... Ngài Tổng thống?”
Cô hoàn toàn bị sốc, hồi lâu, đầu óc đều trống rỗng, chỉ thấy hơi choáng váng.
Có phải là mình đang mơ không? Sao ba của Hạ Đại Bạch lại có thể là Bạch Dạ Kình chứ… Ngài Tổng thống vừa mới nhậm chức cách đây không lâu! Điều này cũng thật khó tin mà!
Cô ngây người ra, liếc nhìn xuống tay của người đàn ông, vết răng trên tay rất sâu, nghĩ đến thân phận của anh, cô cắn môi, tức giận buông tay người đàn ông ra.
Bản thân lùi lại một bước và giữ khoảng cách với anh.
Bạch Dạ Kình dường như rất hài lòng với phản ứng của cô, nét mặt cau có ban đầu đã dịu đi một chút: “Sau này, cô cứ ở lại đây. Có chuyện gì thì có thể trực tiếp tới tìm quản gia.”
“Có thể tiếp tục làm việc như bình thường, không ai bắt ép cô. Nhưng … Vì sự an toàn của cô Hạ, cô phải giữ bí mật thân phận của đứa bé, không được công khai.”
Đây là mệnh lệnh.
Hạ Tinh Thần đã từ từ bình tĩnh sau cú sốc vừa rồi. Công khai? Cho dù bây giờ cô có rêu rao khắp nơi nói con của cô là của ngài Tổng thống, cũng sẽ không có ai tin?
“... Tôi còn có chuyện muốn hỏi anh.”
Bạch Dạ Kình nhìn cô: “Hỏi đi.”
“Tại sao lại là tôi?” Hạ Tinh Thần nhìn vào đôi mắt sâu hoắm của anh: “Tại sao lại chọn tôi sinh con cho anh?”
“Rất đơn giản, không có nhiều người phụ nữ có thể sinh con cho tôi. Mà cô thì có nhóm máu vừa hay phù hợp.”
Đúng là đơn giản thật!
Sau khi Bạch Dạ Kình ném cho cô một quả bom rồi dẫn cả đoàn người rời đi. Hạ Tinh thần ngồi trên ghế sô pha, vẫn đang cố gắng chấp nhận sự thật chuyện ba của Hạ Đại Bạch là Tổng thống của một nước.
Tuy là khó mà tin được, nhưng việc này cũng là một lời giải thích rất hợp lí, tại sao ngay từ đầu ba có thể thuận lợi lên chức, tại sao bệnh viện lại không dám động đến cô.
Trong xe.
Lãnh Phi nhìn thấy vết cắn trên tay của ngài Tổng thống, trong lòng kinh ngạc. Xem ra cô Hạ là một người mạnh mẽ.
Lấy thuốc và băng gạc trong hộp thuốc bên cạnh ra, thuần thục giúp anh băng bó lại. Tuy chỉ là một vết thương nhỏ, nhưng kiểu vết cắn như này khá mờ ám, không thích hợp để ngài Tổng thống xuất hiện trước công chúng.
“Hạ Tinh Thần làm việc ở bộ nɠɵạı giao thế nào?” Bạch Dạ Kình lật xem văn kiện quan trọng, giống như hỏi vu vơ.
“Tôi nghe nói rằng năng lực của cô ấy rất tốt. Mặc dù là thực tập sinh, nhưng Bộ trưởng rất thích cô ấy, nếu được sẽ giữ cô ấy lại làm thông dịch viên.”
Bạch Dạ Kình lạnh nhạt đáp: “Ừ”, thì không hỏi gì nữa. Lãnh Phi cũng không nói nữa. Chỉ không biết sau này phải sắp xếp thế nào cho Hạ Tinh Thần.