Hạ Tinh Thần được yêu cầu kiểm tra hết lần này đến lần khác. Sau khi kiểm tra một lượt, không còn phân biệt được nam bắc, đông tây. Nhưng, may mắn thay, Hứa Nham có ở đây.
Anh ta còn vất vả hơn cô nhiều. Giúp cô chạy đây chạy đó trong bệnh viện cả buổi sáng, hồi hộp lo lắng và khiếp sợ bất an hơn cô.
Khi cô bị lấy máu, anh ta sợ cô đau nên kiên nhẫn vỗ nhẹ vào lưng cô, nhẹ nhàng an ủi. Cô khát nước thì anh ta đi khắp nơi tìm nước nóng cho cô, còn bản thân bận bịu đến nỗi không uống nổi một ngụm nước.
Sau khi kiểm tra xong, Hạ Tinh Thần được bác sĩ gọi vào phòng tư vấn. Hứa Nham càng lo lắng hơn cô: "Kết quả kiểm tra thế nào rồi?"
"Hai ngày nữa mới có kết quả. Trong hai ngày này, tốt nhất là bệnh nhân nên ở nhà, đừng đi đâu, mọi người nên giữ khoảng cách với cô ấy." Bác sĩ dặn dò, liếc nhìn anh bạn Hứa Nham rồi nói tiếp: "Cậu cũng thế, hai ngày này cũng đừng ở sát cô ấy đến vậy."
"Đừng nói nhảm, tôi tự biết chừng mực." Hứa Nham sợ Hạ Tinh Thần buồn nên lo lắng nhìn cô một cái.
Cô thắt khẩu trang chặt hơn, khàn giọng hỏi: "Bác sĩ ơi, trường hợp của tôi có khả năng lây nhiễm cao không ạ?"
"Khá cao. Nhưng hiện tại vẫn chưa có kết quả, không ai có thể dám chắc điều gì."
Lời nói của bác sĩ vừa vang lên, Hạ Tinh Thần cảm thấy lạnh toát người, vành mắt hơi căng ra, cay xè.
"Em đi gọi điện thoại." Cô trầm giọng nói với Hứa Nham, bước ra ngoài thu mình vào một góc nhỏ. Đôi mắt lo lắng của Hứa Nham vẫn dõi theo cô suốt.
Đầu tiên là gọi điện về cho phủ Tổng thống, cô bảo người hầu nhắc quản gia đến nghe máy.
"Cô Hạ."
"Quản gia, hãy khử trùng toàn bộ căn nhà. Đặc biệt là phòng của cậu chủ và ngài Tổng thống, mọi ngóc ngách đều không được bỏ sót." Cô khàn giọng dặn dò.
"Sao vậy, cô Hạ." Quản gia lo lắng hỏi.
Hạ Tinh Thần sợ nói ra thì quản gia sẽ nói cho hai người kia biết, khiến họ lo lắng, nên cô chỉ nói: "Ông làm theo lời tôi nói, nhất định phải nhớ, đừng bỏ qua mọi ngóc ngách. Tôi còn có cuộc gọi khác, tôi cúp máy đây."
Sau đó, cô thẳng thừng cúp máy mà không để quản gia nói thêm câu nào.
Do dự, đưa ngón tay lên màn hình và vuốt sang danh bạ. Nhìn bốn chữ ‘ông xã tương lai’, chóp mũi cô càng thêm nhức nhối.
Cô thực sự rất lo lắng cho anh.
Cuối cùng, rốt cuộc cô không kìm nén được mà bấm gọi.
Thực ra thì cô không hề hy vọng anh sẽ bắt máy. Bởi vì anh luôn bận rộn như vậy.
Nhưng lần này, tiếng chuông reo lên ba lần thì bắt máy.
Anh vẫn chưa nói gì, nhưng chỉ cần nghe tiếng thở phát ra từ đầu dây bên kia thì Hạ Tinh Thần cũng biết đó là anh.
Cô yên lặng lắng nghe, đột nhiên cảm thấy chóp mũi càng chua xót. Không có lý do.
"Sao vậy?"
Cuối cùng, anh là người đầu tiên lên tiếng. Anh là người luôn thận trọng, mơ hồ cảm thấy hơi thở của cô rất nặng nề.
"Không có gì." Chỉ là đột nhiên muốn nghe giọng nói của anh, biết được anh vẫn còn ổn, thế thì tốt rồi.
"Không có gì?" Anh nghi ngờ.
"Tôi chỉ muốn hỏi anh, anh có cảm thấy không thoải mái chỗ nào không?" Hạ Tinh Thần nói: "Anh có bị sốt hay chóng mặt không?"
Anh hiểu rồi.
Đứng trên tầng cao nhất của cung Bạch Vũ, phóng tầm nhìn ra đất nước của mình, nghe giọng nói dịu dàng và quan tâm của cô khiến anh cảm thấy mọi thứ dường như rất đẹp: "Lo lắng cho tôi?"
"Đúng vậy, tôi lo lắng." Không ngờ rằng cô lại trả lời ngay lập tức. Hơn nữa còn trịnh trọng bổ sung một câu: "Tôi vẫn rất lo lắng cho anh."
Anh đột nhiên có một cảm giác, ngay cả khung cảnh mùa thu đang lụi tàn bên ngoài ô cửa sổ cũng trở nên rất đẹp mắt.
"Đừng lo lắng, tôi không sao." Khi anh trả lời cô, ngay cả giọng nói cũng trở nên ấm áp hơn bình thường một chút: "Cô cũng không được phép xảy ra chuyện gì! Hiểu chứ?"
Hạ Tinh Thần cong môi cười. Những giọt nước mắt mờ nhạt đọng lại nơi khóe mắt anh.
"Ừm, chúng ta sẽ không sao đâu."
Thực ra anh rất bận, Lãnh Phi gõ cửa nhắc nhở lịch trình tiếp theo của anh.
Hạ Tinh Thần nghe thấy vậy, cô hiểu chuyện và nói: "Vậy tôi sẽ không làm gián đoạn công việc của anh nữa, anh làm việc đi."
Cô muốn làm giọng nói của mình tự nhiên phóng khoáng, nhưng âm điệu cuối cùng vô thức có phần phản bội trái tim cô.
Nếu cô thật sự bị nhiễm bệnh, thế thì không biết khi nào thì cô mới có thể nghe được giọng nói của anh một lần nữa, nhưng nếu vận may không vẫy chào cô, thậm chí ngay cả cơ hội nghe lại giọng nói của anh cũng không còn.
"Ừ." Anh nói: "Cô cúp máy trước đi."
"Được." Giọng nói của cô trở nên ảm đạm hơn.
Ngập ngừng một lát, cuối cùng vẫn phải cúp máy.
"Chờ đã." Giọng nói của anh lại phát ra từ điện thoại. Cô thở gấp, lập tức áp điện thoại tới gần tai: "Sao vậy?"
"Lần trước đã nói rõ rồi, cô muốn nấu cơm cho tôi, tự mình xuống bếp nấu. Còn nhớ chứ?"
Đương nhiên là cô còn nhớ. Nhưng mà không phải anh đã tỏ vẻ cự tuyệt rồi sao?
"Vậy thì tối nay luôn đi. Tôi sẽ cố gắng về sớm." Bạch Dạ Kình không cho cô cơ hội phản bác, giọng điệu vẫn bá đa͙σ như cũ: "Hạ Tinh Thần, nếu cô còn dám cho tôi leo cây, cô thử đi rồi biết hậu quả."
"Nhưng…"
Cô còn muốn nói gì đó, thì phía bên kia đã trực tiếp cúp máy.
Cô nhìn chằm chằm vào màn hình và suy nghĩ, cô cho anh leo cây gì nào? Lần trước rõ ràng là mình không muốn nấu cho anh mà.
Chờ đã…
Đây không phải là trọng điểm.
Trọng điểm là tối nay cô thật sự không thể quay về.
Hạ Tinh Thần lại bấm điện thoại, muốn nói với anh để lần khác, nhưng sau khi bấm điện thoại lại không có ai trả lời.
Cô hơi ngớ người, cầm điện thoại dựa vào tường.
Bây giờ cô có thể tưởng tượng ra cảnh tượng đó, anh sẽ tức giận đến mức độ nào.
"Tinh Thần."
Hứa Nham đi tới, trên tay mang theo những gói thuốc lớn nhỏ.
Cô cất điện thoại đi.
"Bác sĩ nói chúng ta có thể đi rồi." Hứa Nham đưa thuốc cho cô: "Em cầm đi."
Cô ngoan ngoãn cầm lấy thuốc, vừa định nói lời cảm ơn, anh ta lại bế cô lên.
"Hứa Nham."
"Em đã yếu như thế rồi, không nên di chuyển lung tung, tiết kiệm chút sức lực." Hứa Nham nói: "Bác sĩ nói, sau khi uống những loại thuốc này, một lúc sau có thể hết sốt, nếu hạ sốt thì không phải nhiễm vi rút Wis đâu. Em yên tâm đi, chắc chắn không sao đâu."
Hạ Tinh Thần biết rằng anh ta đang tự an ủi mình, cô không muốn anh ta quá lo lắng, vì vậy cô nặn ra một nụ cười: "Ừm, nhất định sẽ không sao."
Có lẽ thực sự bởi vì quá mệt, khi Hứa Nham bế cô lên xe của mình, thì cô đã thiếp đi.
Nằm im trong vòng tay anh ta, sắc mặt đỏ bừng vì cơn sốt, trông như một đứa trẻ.
Hứa Nham đứng đó, nghiêng người và nhìn chằm chằm cô gái đang trong vòng tay mình, nghĩ về quá khứ của họ. Có nằm mơ thì anh ta đều không ngờ rằng, sẽ còn có một ngày hai người bọn họ ở gần nhau đến thế.
Bỗng nhiên rất mong rằng thời gian sẽ luôn cố định vào lúc này, để cô sẽ luôn ở trong vòng tay của mình.
Dù cô thực sự bị bệnh, thì anh ta vẫn sẵn sàng chăm sóc cô mãi mãi.