Hạ Quốc Bằng cười cười: “Là ông nɠɵạı đã bỏ sót con. Bây giờ lập tức gọt cho cháu một miếng.”
Ông nói xong lập tức bắt tay vào làm.
Thẩm Mẫn nói: “Không cần đâu, cứ đưa miếng này cho Đại Bạch đi.”
Hạ Quốc Bằng đang chọn quả xoài thứ hai, nghe thấy vậy nhất thời ngơ ngác. Có chút thất vọng ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Mẫn, Thẩm Mẫn vừa đưa xiên cho Hạ Đại Bạch, vừa nói: “Tôi đã từ lâu không còn ăn xoài nữa, bây giờ cũng không còn thói quen ăn nữa rồi.”
Hạ Quốc Bằng vô cùng thất vọng.
Thời gian có thể thay đổi rất nhiều thứ, hơn nữa, đa số là không còn đường để quay lại.
Giống như…
Tình cảm.
Hạ Đại Bạch cũng có thể cảm nhận được, bầu không khí có chút gì đó không đúng. Sau khi cầm xiên quả xoài cũng không biết có nên ăn hay không. Đôi mắt to tròn ngó nhìn Đại Bảo nhà cậu. Hạ Tinh Thần nhìn cái này, nhìn cái kia, cuối cùng không trả lời cậu bé, chỉ nói: “Ba, mẹ, hai người nói chuyện trước, vừa rồi con ăn tối hơi nhiều, dẫn Đại Bạch đi dạo chút.”
Hai vị trưởng bối gật đầu.
Hạ Đại Bạch còn đang chớp chớp mắt nhìn quả xoài, nhưng trong nháy mắt đã bị Hạ Tinh Thần ôm đi.
Bà cụ cũng âm thầm lên lầu.
Một lát sau, trong phòng chỉ còn lại Hạ Quốc Bằng và Thẩm Mẫn.
Bầu không khí, có chút ngượng ngùng.
Hạ Quốc bằng mở miệng trước: “Nếu đã không ăn xoài, vậy thì uống miếng trà. Chị Vương, pha hai cốc trà.”
Một câu phân phó, chị Vương từ trong bếp thưa một tiếng.
“Thật ra hôm nay tôi tới đây, là vì muốn nói rõ với ông.”
“Mẫn Mẫn…” Hạ Quốc Bằng giống như biết bà ấy muốn nói gì, nên đã dành lấy một bước ngắt lời bà, trong lòng ông có ngàn lời muốn nói, nhưng sau khi phát ra từ miệng chỉ còn còn hai tiếng. Thẩm Mẫn bị một tiếng gọi làm cho đau đớn, lòng bàn tay siết chặt đặt trên đầu gối, một hồi sau, bà ngẩng đầu lên nhìn Hạ Quốc Bằng: “Tôi biết suy nghĩ của ông, nhưng mà chúng ta đã không còn trẻ nữa rồi. Ông và Lý Linh dù sao cũng có một đứa con, tôi và ông…”
Nói đến đây, bà cười khổ một tiếng: “Tinh Thần không phải con của chúng ta, giữa chúng ta thật sự là không có duyên phận, vì thế không cần phải tiếp tục miễn cưỡng nữa… Một thời gian nữa, đợi đến khi Tinh Thần và Bạch Dạ Kình làm xong lễ kết hôn, tôi sẽ quay về Lương Thành, sau này hy vọng ông đừng có lại đến Lương Thành tìm tôi nữa, tôi đã quen với việc sống một mình, không có ý định lại tìm một người nữa để chung sống. Đương nhiên, nếu lỡ có một ngày thật sự có ý định này… đối phương cũng tuyệt đối không phải ông.”
Thật ra lời này Thẩm Mẫn đã nói qua vài lần, nhưng mà lần này lại là lần đầu tiên trong lòng cảm thấy bình tĩnh ôn hòa nói với Hạ Quốc Bằng như vậy.
Trong lòng đã thoải mái hơn rất nhiều.
Nhưng khi nhìn thấy Hạ Quốc Bằng chịu đả kích gấp đôi như vậy, trong lòng bà thấy xót xa. Hạ Quốc Bằng sụp đồ ngồi ở đó, mấy lần muốn nói gì đó. Nhưng mà đến cuối cùng cũng không nói gì.
Thẩm Mẫn đứng lên: “Lời đã nói xong rồi, cơm cũng ăn xong rồi, tôi nghĩ tôi nên đi đây.”
“Mẫn Mẫn.” Vừa nghe thấy bà muốn đi, Hạ Quốc Bằng mới nghĩ thông suốt, hoàn toàn không chú ý tới chị Vương đang đúng lúc bưng trà tới, vai ông cùng lúc va vào khay đựng trên tay chị Vương.
“A!” Chị Vương kinh ngạc hô một tiếng, không kịp tránh sang một bên, trà đã bị va đổ, toàn bộ trà nóng hổi đều đổ trên áo sơ mi của Hạ Quốc Bằng.
Nước nóng xuyên qua lớp vải mỏng, ngay sau đó khiến cho làn da bị bỏng.
Ông thấp giọng ưm một tiếng, nhau mày.
“Ông chủ, ông không sao chứ?” Chị Vương vô cùng lo lắng.
Nước này vừa mới đun sôi, hết sức nóng hổi. Cho dù là cách một lớp áo sơ mi, Hạ Quốc Bằng vẫn biết da đã bị bỏng, ông vẫy tay, cau chặt mày: “Không sao…”
Thẩm Mẫn đã đi tới., lông mày nhăn lại: “Để tôi xem xem.”
Hạ Quốc Đầu cúi đầu nhìn bà.
Nhiều năm như vậy, lần đầu tiên ở gần Thẩm Mẫn như vậy, tóc búi của bà, ngũ quan rõ nét, có lẽ sông núi Lương Thành đã dưỡng người, bây giờ da của bà ấy vẫn bóng loáng như vậy, dưới ánh đèn cũng không nhìn thấy nếp nhăn.
“Ông nhìn cái gì?” Thẩm Mẫn ngẩng đầu, đối diện với cái nhìn của ông, ánh nhìn cháy bỏng và sâu thẳm, bà bỗng giật mình, nhưng trên khuôn mặt vẫn trấn tĩnh như trước, chỉ nói: “Để tôi xem vết thương của ông, đừng có nhìn tôi.”
Hạ Quốc Bằng dường như cảm thấy không hề đau chút nào.
“Bà đợt chút, phải tháo cúc trước đã.” Ông hoàn toàn không lỡ dừng ánh mắt. Ngón tay bắt đầu tháo cúc trên áo sơ mi.
Tuy rằng trước kia là vợ chồng ân ái như vậy, nhưng đã xa cách nhiều năm như vậy, Thẩm Mẫn vẫn câm thấy có chút thẹn thùng. Bà cúi đầu, không nhìn ông ta, đợi đến khi ông ta tháo xong chiếc cúc thứ ba, vết bỏng lộ ra bên ngoài thì bà vẫn không ngẩng đầu lên.
Hạ Quốc Bằng nhìn bà, đáy mắt có vài ý cười.
“Không phải muốn xem vết thương của tôi sao, sao bây giờ lại không nhìn rồi?”
Thẩm Mẫn ngước mắt lên, bắt gặp cái nhìn ranh mãnh của ông, càng cảm thấy khó khăn hơn. Không tiếp lời ông nói, chỉ cố gắng trấn tĩnh bản thân để xem vết thương trên vai ông ta. Nói thật lòng, Hạ Quốc Bằng đã đến tuổi trung niên, nhưng cơ thể bây giờ xem ra vẫn không tồi.
Nhưng mà một giây bà liền vứt bỏ suy nghĩ này đi, dặn dò chị Vương: “Cô đi lấy đường, đun thành nước đường cầm tới đây, hơi ấm là được rồi.”
“Nước đường?”
“Ừ, nước đường có thể làm dịu vết thương bị bỏng.”
Chị Vương nghe vậy cũng không dám chậm trễ mà lập tức đi.
Trước đây Hạ Quốc Bằng còn đang tâm như tro tàn, buồn bã không thôi, bây giờ nhìn thấy bộ dáng lo lắng của Thẩm Mẫn, trong lòng lại đột nhiên dấy lên một tia hy vọng.”
Thẩm Mẫn biết ông ta đang nhìn mình, không quay lại nhìn ông ta, mà ngồi xổm xuống nhặt những mảnh cốc vô, thu dọn gọn gàng.
…
Bên ngoài.
Hạ Tinh Thần dắt tay Hạ Đại Bạch đi dạo bên ngoài.
Hạ Đại Bạch đã chơi suốt cả buổi chiều, hiện tại cũng không tìm thấy hứng thú mới, muốn quay về. Hạ Tinh Thần đang trấn an thằng bé. Đúng lúc này, con đường vốn dĩ đang yên tĩnh đột nhiên có một luồng ánh sáng chiếu tới, xuyên qua màn đêm.
Hạ Tinh Thần và Hạ Đại Bạch đều theo bản năng nhíu mắt lại, cô vô thức ôm cậu bé đứng sát bên ven đường.
Sau đó, xe chạy tới, rồi đột nhiên dừng lại tước bọn họ.
Cửa phía lái xe từ từ được hạ xuống, Hạ Đại Bạch sáng mắt: “ŧıểυ Bạch?”
Thật ngạc nhiên.
Hạ Tinh Thần cũng cảm thấy hết sức ngạc nhiên. Cô để cậu bé xuống đất, nghiêng người về phía anh nói: “Không phải anh nói hôm nay còn có lịch trình sao, sao lại đến đây?”
“Qua đây đón em.”
Hạ Đại Bạch đã kéo cửa ghế phụ vào ngồi, Bạch Dạ Kình hất cằm dưới, nói với cậu bé: “Ngồi ra sau, ghế phụ là để cho Đại Bảo nhà con ngồi.”
Hạ Đại Bảo không vui vểnh môi lên.
Hừ hừ hừ!
Kết hôn rồi, hai người bọn họ càng ngày càng không đáng yêu nữa!
Đi tắm không mang cậu đi
Ngủ không mang cậu đi!
Hẹn hò không mang cậu đi!
Kết hôn không mang cậu đi!
Bây giờ đến cả ngồi xe, cũng chê cậu dư thừa!
Hạ Đại Bạch hậm hực một tiếng trượt khỏi ghế phụ, ỉu xìu bò ra ghế sau. Hạ Tinh Thần an ủi xoa gáy cậu, tâm trạng cậu mới tốt hơn một chút.
Hạ Tinh Thần ngồi vào ghế phụ, anh trở bọn họ về nhà họ Hạ, hỏi: “Tại sao hai người lại đi bộ bên ngoài?”