Vốn dĩ lời nói này của cô ấy chỉ là đang uyển chuyển bày tỏ, nhưng khi đến tai của Phó Dật Trần, thì anh lại cảm thấy áy náy. Anh áy náy nhìn cô, ngón tay chạm nhẹ lên gò má cô: “Kết hôn với anh, ấm ức cho em rồi.”
Trái tim cô cảm thấy chua xót, ánh mắt mơ hồ nhìn anh, bàn tay nhỏ bé của cô cầm lấy bàn tay đang dừng ở trên má mình, nhìn anh đầy chân thành: “Anh có biết điều ước sinh nhật năm đó của em là gì không?”
Phó Dật Trần lắc đầu, tỏ ý không biết.
“Nguyện vọng của em là… Hi vọng một ngày nào đó khi lớn lên, có thể gả cho anh.”
Mắt của Phó Dật Trần đầy vẻ xúc động, anh cúi người xuống mạnh mẽ hôn lên trán cô, đó là một nụ hôn tràn đầy tình cảm. Anh rất vui, vui vì trong nguyện vọng của cô đã có sự tồn tại của anh từ rất sớm. Càng vui mừng hơn là sau nhiều năm như vậy, dù anh đã từng rời bỏ cô thì mong ước của cô vẫn không thay đổi, vẫn không bỏ rơi anh.
Anh mỉm cười thở dài: “Em như vậy khiến anh cảm thấy mình thật thất bại.”
“Sao vậy?” Cô ấy chớp chớp mắt, tỏ vẻ vô tội.
"Cầu hôn lẽ ra là việc của đàn ông, nhưng em lại đoạt trước."
Trì Vị Ương đỏ mặt: “Em đây không phải là đang cầu hôn. Hơn nữa, cầu hôn phải có! Nhất định phải có!”
Phó Dật Trần mỉm cười cưng chiều, sờ đầu của cô. Sau đó nghiêm mặt đảm bảo với cô: “Chỗ của Tô Tố Vân anh sẽ giải quyết nhanh thôi.”
"Vâng." Cô gật đầu. Không thúc giục. Không muốn gây thêm áp lực cho anh.
“Được rồi, bây giờ dậy thôi, chúng ta xuống nhà ăn sáng.”
Phó Dật Trần định đứng dậy khỏi giường, nhưng Trì Vị Ương lại lưu luyến ôm lấy eo của anh không muốn buông tay. Phải làm sao bây giờ? Dường như càng ngày cô ấy càng quyến luyến anh, càng ngày càng không muốn xa anh.
Phó Dật Trần lại ngã xuống, cố gắng tránh né để không đè vào cô. Anh mỉm cười nhìn cô: “Em vẫn còn chưa muốn dậy sao?”
Cô nghiêng người, đối mặt với anh: “Hôm nay anh có bận việc ở bệnh viện không?”
"Có chuyện gì vậy?"
"... Nếu như anh không quá bận, thì chúng ta đi hẹn hò có được không? Em muốn cùng anh ra ngoài đi dạo một ít.” Tâm trạng của cô bây giờ chính là muốn nói cho toàn thế giới biết, người đàn ông này lại bạn trai của cô, là chồng của cô ấy trong tương lai.
“Anh đã có ý định như vậy, ngày hôm qua anh đã xin nghỉ phép rồi.” Phó Dật Trần nắm lấy tay cô và đùa nghịch nó trong lòng bàn tay: “Em tới đây lâu như vậy rồi, mà anh không ở bên chăm sóc tốt cho em. Sau này anh sẽ cố gắng làm ít việc nhất có thể để ở bên chăm sóc cho em.”
Trì Vị Ương sờ sờ bụng dưới: "Còn có con nữa.”
"Đúng, còn có con của chúng ta!"
...
Hai người nắm tay nhau ra khỏi phòng. Phó Dật Trần đã làm xong bữa ăn sáng, cô có thể ngửi thấy mùi thơm khắp nơi từ xa.
Mì hành lá.
Đây là món sở trường của anh.
Trì Vị Ương ăn rất ngon miệng, Phó Dật Trần ngồi một bên nhìn cô cảm thấy rất hài lòng.
"Anh không ăn sao?"
"Anh không cảm thấy đói." Phó Dật Trần cảm thấy nhìn cô ăn còn thú vị hơn nhiều so với việc tự mình ăn.
Trì Vị Ương gắp mì sợi đưa đến bên môi anh, ân cần nói: “Anh làm bác sĩ, rõ ràng biết bữa sáng quan trọng như thế nào hơn em? Anh không đói thì cũng phải ăn.”
“Được.” Anh há miệng, ngoan ngoãn ăn. Hương vị rất ngon. Lần đầu tiên anh cảm thấy tay nghề nấu mì của mình cũng không tệ lắm.
Trì Vị Ương ăn hai miếng, đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh. Anh đang ngồi ăn mì, nhìn thấy ánh mắt của cô đang tìm kiếm mình thì dừng đũa hỏi: “Sao vậy?”
“Trước kia anh cũng thường làm bữa sáng cho Tô Tố Vân sao?”
Anh dường như ngửi thấy vị chua trong không khí.
“Em là người phụ nữ đầu tiên mà anh làm bữa sáng cho. Nhưng mà, có thể sẽ không phải là người cuối cùng.”
Câu đầu tiên, cô còn cảm thấy vui vẻ. Câu thứ hai, thì không còn vui nữa. Còn chưa kết hôn, mà anh Phó đã muốn nɠɵạı tình sao?
Phó Dật Trần cười, chầm từ tốn nói: “Nếu sau này em sinh cho anh một cô con gái, thì anh sẽ phải nấu cho nó ăn.”
Cô cũng cười theo.
Cái này cũng không khác lắm.
Bỗng nhiên chuông điện thoại di động của Phó Dật Trần vang lên. Anh liếc nhìn màn hình, là cuộc gọi của Tô Tố Vân.
Anh khẽ nhíu mày, không tắt máy mà nhận cuộc điện thoại này. Bật loa ngoài. Anh không muốn người phụ nữ nhỏ ở bên cạnh nghi ngờ.
“Cô Trì vẫn còn ở đó sao? Tối hôm qua hai người không cãi nhau chứ? Tối hôm qua tôi đi tìm anh, đúng lúc gặp cô ấy, nên có nói chuyện với cô ấy vài câu. Tôi sợ làm hai người cãi nhau.”
Trì Vị Ương liếc mắt nhìn anh. Ở trước mặt Phó Dật Trần, cô ấy đúng là vừa dịu dàng lại rộng lượng, lại còn điềm đạm đáng yêu nữa!
“Cô Tô, khiến cô thất vọng rồi, tôi không đi. Hai chúng tôi không những không cãi nhau mà còn ân ái hơn so với trước đây, cô muốn tới đây xem một lát không? Lại nói, cô là ân nhân của Dật Trần nhà chúng tôi, hôm nào cô mang theo con gái đến đây, tôi và Dật Trần sẽ chiêu đãi cô thật tốt.”
Hô hấp của Tô Tố Vân có hơi nặng nề. Cô ta không ngờ rằng Trì Vị Ương thực sự vẫn còn ở đó.
Phó Dật Trần cầm lấy điện thoại, giọng nói nghiêm túc hơn nhiều: “Cô Tô, tôi hy vọng sau này cô không quấy rầy tôi và Vị Ương nữa.”
Một tiếng “Cô Tô” xa lạ, khiến tim Tô Tố Vân trở nên thắt lại.
“Dật Trần, tôi thật sự không cố ý quấy rầy hai người, là Điềm Điềm con bé thật sự rất thích anh.”
“Cô Tô, cô muốn tìm cha cho con, thì hãy đi tìm bạn trai cũ của cô đi. Dật Trần của chúng tôi sắp làm cha rồi, hiện tại anh ấy bận rất nhiều việc.” Trì Vị Ương không cho Tô Tố Vân cơ hội để nói chuyện, cầm lấy điện thoại di động, nhanh chóng cúp máy.
Cô ấy ghét phải dây dưa với những người không rõ ràng.
Phó Dật Trần khẽ cười thành tiếng, ngồi im lặng ăn mỳ ở bên cạnh.
“Anh cười cái gì?” Cô quay mặt lại hỏi anh.
Anh ngẩng đầu lên, cố nén cười nhìn cô: “Anh cảm thấy rất an tâm, em vẫn giống như trước đây.”
“Anh đây là đang khen em sao?” Làm sao em nghe lại không thấy giống.
Phó Dật Trần nắm lấy tay cô: "Tính tình như vậy cũng tốt, ít nhất, anh không phải lo lắng em bị thua thiệt.”
Trì Vị Ương mỉm cười, nhẹ nhàng tựa đầu vào vai anh. Thật ra thì bây giờ cô có thể khiến Tô Tố Vân phát nghẹn như vậy, bởi vì cô có anh và có đủ tự tin…
Hai người tiếp tục ăn sáng, hoàn toàn không để Tô Tố Vân ở trong lòng.
Điện thoại di động của Phó Dật Trần được đặt trên bàn.
Ăn sáng xong, Trì Vị Ương đang muốn thu dọn chén bát, thì điện thoại di động của anh lại rung lên.
Lúc này, anh đang ở trong bếp, vừa đeo tạp dề vào và chuẩn bị dọn dẹp nhà bếp. Trì Vị Ương gọi anh: “Dật Trần, điện thoại di động của anh hình như có tin nhắn.”
“Em xem giúp anh đi.”
“Vâng.” Trì Vị Ương đặt bát đũa trong tay xuống, lau tay, cầm lấy điện thoại.
Sau khi bấm mở tin nhắn, cô sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
“Tin nhắn của ai vậy?” Phó Dật Trần vừa đi ra khỏi phòng bếp vừa hỏi.
Sắc mặt Trì Vị Ương vẫn rất tệ, rõ ràng cô rất sợ hãi, nhưng thấy anh đi ra, cô gần như lập tức đem điện thoại giấu ra sau lưng: “Không có.”