Bạch Dạ Kình để mặc cô cắn, cánh tay dài ôm lấy cô, không chịu buông.
Ở bên kia, Phó Dật Trần nghe thấy câu này cũng rối loạn một lúc lâu. Ừm! Đây nhất định là khoe khoang tình yêu rồi! Hơn nữa, vào lúc này, đối với anh ta mà nói, khoe khoang tình yêu thật sự là một việc rất tàn nhẫn.
Vị Ương đang ngủ ở phòng bên cạnh, anh ta không thể làm gì cả. Ở bên này, người nào đó lại hỏi về chuyện có thể chung phòng hay không.
“Được hay là không?” Bạch Dạ Kình không có kiên nhẫn, hỏi lại lần nữa.
Phó Dật Trần buồn bực nói: “Bình thường chúng tôi đều đề nghị tốt nhất là không nên chung phòng. Nhưng mà thật ra thì nếu chú ý một chút, cẩn thận tiết tấu, sức lực và cả tư thế, chắc là cũng không có vấn đề gì quá lớn…”
“Ừ.” Phó Dật Trần nói nhiều như vậy, Bạch Dạ Kình chỉ đáp lại anh ta một chữ. Sau đó, anh cúp máy, ném điện thoại về đầu giường.
Một giây sau, Hạ Tinh Thần cảm thấy eo mình bị siết chặt, sau đó bị bế lên, ngồi lại lên eo anh.
“Tư thế này, vừa đúng.” Bạch Dạ Kình vừa nói vừa ngồi dậy theo, để hai chân cô giang ra hai bên eo anh, không đến mức đè trúng cô.
“…” Mặt Hạ Tinh Thần đỏ bừng, còn chưa kịp nói gì, lại bị anh hôn lần nữa.
Ưm, cô cảm thấy mình tự bê đá đập vào chân mình rồi.
Nhưng mà lần này, Bạch Dạ Kình lại dịu dàng một cách kỳ lạ. Bởi vì có đứa nhỏ, cộng thêm sức khoẻ của cô vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, vì vậy lúc muốn cô anh cũng kìm lại rất nhiều sự mạnh mẽ và sự bá đa͙σ thường ngày của mình, kiên nhẫn phối hợp với tiết tấu của cô.
Mặc dù không sảng khoái đầm đìa như bình thường, nhưng cả cơ thể và trái tim đều được lấp đầy.
Kích tình rất lâu cũng chưa tan đi, hai người ôm lấy nhau, nhiệt độ trong phòng vẫn còn rất cao.
“Vẫn ổn chứ?” Bạch Dạ Kình lo lắng cụp mắt nhìn cô, ngón tay dài vén tóc bên má cô ra, lộ ra gương mặt vẫn còn mang vẻ kích tình chưa tan đi: “Có chỗ nào không thoải mái không?”
Hạ Tinh Thần có thể cảm nhận được sự yêu thương của anh, mặc dù anh vẫn luôn không phải là một người hay nói và dịu dàng.
Cô nhẹ nhàng lắc đầu, hai tay ôm lấy cổ anh: “Vẫn ổn, không có chỗ nào không thoải mái.”
Lúc này anh mới yên tâm hơn. Hạ Tinh Thần nghĩ đến gì đó, cơ thể mềm nhũn càng dựa sát vào trong lòng anh hơn.
Bởi vì dính sát vào như vậy, cơ thể anh lập tức lại có phản ứng, bất giác hừ nhẹ một tiếng, dùng một trăm hai mươi phần trăm kiên nhẫn để kìm chế lại.
Cơ thể của cô chắc chắn sẽ không chịu nổi lần đòi hỏi thứ hai của anh.
Bạch Dạ Kình có thể cảm nhận được sự lo lắng của cô gái đang vùi trong lòng anh, cúi đầu hỏi: “Sao vậy?”
“Em đang nghĩ đến con…” Giọng của Hạ Tinh Thần hơi nặng nề, tay khẽ phủ lên bụng nhỏ: “Em rất lo lắng…”
“Lo lắng cái gì?”
Cô nâng mắt lên, nhìn vào mắt của anh.
“Nếu như, ba tháng sau bởi vì chuyện này mà con…”
Cô đến nói cũng không nói ra được ba chữ “không khoẻ mạnh”. Sau đó, cô buồn bực nói: “Em sợ mấy trường lớn trong nhà sẽ thất vọng. Hôm nay anh cũng nhìn thấy ông cụ và bà cụ vui thích như thế nào mà.”
“Không cần cảm thấy áp lực.” Bạch Dạ Kình ôm chặt lấy cô: “Bây giờ việc em cần làm là thả lòng tâm tình, đợi ba tháng sau. Em có lo lắng hơn nữa cũng không thể thay đổi kết cục hiện tại. Suy nghĩ quá nhiều cũng sẽ không tốt cho con.”
Lúc anh nói, bàn tay lớn phủ lên đầu cô, thuận theo tóc của cô mà khẽ vuốt xuống, ôm chặt lấy tấm lưng thon gầy của cô: “Bắt đầu từ ngày mai, anh sẽ bảo nhà bếp làm chút đồ bổ dưỡng cho em, bây giờ em vẫn ốm quá.”
Có anh ôm, lòng Hạ Tinh Thần bỗng chốc yên tâm hơn nhiều.
Sự bất an dồn lại trong lòng trước đó cũng từ từ biến mất.
Một lát sau, cô lại nghe thấy anh nói: “Đợi sau tết đi làm lại, chúng ta đến Cục dân chính một chuyến nhé. Em muốn khi nào tổ chức hôn lễ? Nếu như em không sợ mệt, sau khi anh từ chức thì có thể lập tức chuẩn bị.”
Hạ Tinh Thần suy nghĩ một lúc: “Có thể để ba mẹ em tổ chức hôn lễ trước không?”
Cô nói, lùi ra một chút ra khỏi ngực anh, chạm vào đôi mắt sâu thẳm của anh.
“Chúng ta sẽ chuẩn bị, bọn họ không cần phải lo lắng gì cả, chỉ cần làm cô dâu và chú rể thôi. Em muốn để bọn họ tổ chức hôn lễ trước, một là có thể khiến bọn họ vui vẻ, nói không chừng sức khoẻ cũng sẽ có chuyển biến tốt. Hai là…” Hạ Tinh Thần nói đến đây, sắc mặt nghiêm trọng hơn nhiều. Ở dưới chăn, tay của cô nắm chặt lấy tay anh: “Em rất sợ… sợ không cẩn thận hôn lễ sẽ trở thành điều tiếc nuối cuối cùng của hai người họ.”
Hai người họ không giống như cô và Bạch Dạ Kình. Hai người họ bây giờ đã không còn nhiều thời gian để chờ đợi nữa.
Bạch Dạ Kình hôn nhẹ lên trán cô một cái: “Để anh sắp xếp.”
Nghe thấy anh nói như vậy, Hạ Tinh Thần hiểu ý cười một cái, đầu gối lên cánh tay anh, hai tay ôm lấy eo anh, lúc này mới yên tâm chìm vào giấc ngủ.
…
Vân Tưởng đi rồi, đi một cách rất dứt khoát.
Ba ngày sau, tang lễ được tổ chức.
Trong buổi lễ truy điệu, cũng không phải là quá vắng vẻ. Cũng không có người nào khác, chỉ là những người nể mặt phu nhân Lan Đình nên mới xuất hiện.
Lúc này, mấy đồng đội chiến hữu trước đây của Lan Chiến thì lại không có một ai xuất hiện.
Lan Diệp quỳ mọp trước linh đường, lòng đầy thê lương. Người cũng trở nên đờ đẫn, quỳ ở bên cạnh dập đầu với mỗi một người đến thắp nhang. Người đến là ai, nói những gì, cô ta đều tệ dại đến không nhìn thấy, mà cũng không nghe vào.
Hạ Tinh Thần vốn là có thể không cần đến, nhưng sức khỏe của phu nhân Lan Đình thực sự không chống đỡ được nữa, cần có người ở bên cạnh trông nom.
Cả quá trình Hạ Tinh Thần đều đi cùng bà ấy. Không biết là do bầu không khí ở đây quá u uất, hay là do nhiệt độ thật sự quá thấp, trong linh đường vắng vẻ vô cùng, gió thổi từ khe cửa sổ đã đóng vào, có hơi tê buốt.
Cô đắp da lông thú lên người phu nhân Lan Đình, lại cầm tấm thảm phủ lên chân bà ấy. Có khách đi qua nói với bà ấy câu nén bi thương, Lan Đình đều nắm tay mỗi một người, xem như lời cảm ơn.
Buổi sáng, hai anh em Từ Trạch Hạo đến. Bởi vì sự xuất hiện của Tử Trạch Hạo, Lan Diệp náo loạn trong linh đường một trận, cả ngày cô ta không rơi giọt nước mắt nào, nhưng lại bởi vì Dư Trạch Hạo mà khóc đến rơi lộp bộp.
Quan hệ của Dư Trạch Nam và phu nhân Lan Đình vẫn luôn rất tốt, mấy hôm nay bà ấy nằm viện, Dư Trạch Nam cũng đến khá nhiều lần. Lúc này nhìn thấy bà ấy khó chịu ngồi đó như vậy, trong lòng anh ta cũng không dễ chịu. Lúc Dư Trạch Hạo đi, anh ta cũng không đi theo, mà buổi trưa cùng phu nhân Lan Đình và Hạ Tinh Thần cùng ăn bữa cơm trưa rồi mới rời đi.
Buổi chiều, Bạch Dạ Kình đến.
Không có nhiều người đi theo như thường ngày. Lần này, anh chỉ dẫn theo Thuỵ Cương và Lãnh Phi. Ba người đều mặc lễ phục màu đen thuần, áo sơ mi trắng.
Sắc mặt nghiêm nghị.
Bạch Dạ Kình đi ở đầu tiên như thường lệ.
Bên ngoài linh đường, Hạ Tinh Thần nhìn thấy anh, gần như là lập tức đứng dậy đi về phía anh.
“Bận cả một ngày, nên bây giờ mới đến được.” Bạch Dạ Kình nắm lấy tay cô, mi tâm hơi cau lại: “Sao lại lạnh như vậy? Không có lò sửa sao?”
“Có điều hoà mà.”
Bạch Dạ Kình nắm tay cô trong lòng bàn tay: “Lan Diệp không làm gì em chứ.”
“Không. Mẹ em ở đây, bây giờ cô ấy không dám làm gì em đâu.”
Trước đây Lan Diệp là ŧıểυ thư lá ngọc cành vàng được Lan Chiến nâng niu trong lòng bàn tay, vẫn chưa có bản lĩnh để mưu sinh, bây giờ Lan Chiến đã bị bắt, bất kỳ lúc nào cũng sẽ bị phán tử hình, số tiền và tài sản trong tài khoản đã bị đóng băng, phòng ốc cũng đều bị niêm phong hết.