Cô càng nói càng căm tức, khuôn mặt nhỏ nhắn cau lại thật chặt.
Thế nhưng người nào đó đang gặm táo trước mặt, lại không có ý hối cải, còm mỉm cười tươi rói.
Trì Vị Ương giận đến mức đầu muốn bốc khói, tiếp tục xụ mặt giáo huấn cô: “Cậu còn không biết xấu hổ mà cười à, cậu có biết là bao nhiêu người lo lắng cho cậu hay không? Lúc cậu được đưa đến phòng cấp cứu, thì Dư Nhị thiếu gia, Tổng thống tiên sinh, còn có người nhà nhà họ Bạch đều đã tới. Mọi người đều lo muốn chết “
“Dạ dạ dạ, mình biết lỗi rồi, thật xin lỗi.” Hạ Tinh Thần vội vàng thu lại nụ cười, nói xin lỗi: “Lúc ấy, tình huống của ba mình rất xấu, mình sợ Lan Chiến tâm ngoan, sẽ thật sự không điều trị cho ông. Lại sợ ông bị nhiễm trùng. Cho nên, chỉ có thể dùng kế hoãn binh trước. Đến khi bác sỹ Phó bảo hoàn toàn ổn định, thì mình mới yên tâm lại. Nhưng mà, mình cũng không muốn đùa giỡn cái mạng nhỏ của mình đâu, mình đâu có đần như vậy. Bây giờ cuối cùng thì giông bão cũng đã qua, cậu nói xem, có phải chúng ta nên nói về chuyện vui hay không?”
Sao Trì Vị Ương không biết chuyện vui mà cô nói là gì. Chỉ giả bộ không biết, cằm hướng về phía cái bụng bằng phẳng của cô: “Chuyện vui, còn không phải là cái bụng của cậu?”
“Cái bụng của mình sao?” Hạ Tinh Thần cắn miếng táo, cười nhìn cô: “Nhưng mà mình vừa mới nghe thấy người ta nói Dật Trần thế này Dật Trần thế kia, sao mà đặc biệt thân mật thế, còn đặc biệt hạnh phúc nữa chứ. Chẳng lẽ không có gì để giải thích sao?”
Nhắc tới người kia, Trì Vị Ương không nhịn được mà khẽ cười, trong mắt thêm mấy dịu dàng.
Cô cũng không có nhăn nhó, thành thành thật thật kể hết mọi chuyện trong hai ngày ở quê kia.
Hạ Tinh Thần nói: “Bác sỹ Phó cũng thật là, nếu là đám cưới giả, thì sao ban đầu không nói rõ với cậu, cứ vòng vo mãi thôi, để cho cậu thương tâm lâu như vậy.”
Trì Vị Ương trầm ngâm trong giây lát, rồi mới nói: “Có lẽ là anh ấy cảm thấy mình khó có thể đối mặt với nỗi đau khi anh biến mất mấy năm trước kia. Thật ra thì mình rất để ý, mình luôn tự hỏi. mấy năm qua anh ấy sống như thế nào, có sống tốt hay không? Tô Tố Vân đã biết rất nhiều, còn với mình, những năm đó chỉ là một khoảng trống. Nhưng mà, gần mình đã cố gắng nghĩ thoáng hơn. Nếu như anh ấy có thể bình tĩnh nói ra, thì nhất định sẽ không gạt mình đến bây giờ.”
“Vậy mấy năm kia, cậu cũng đừng so đo với anh ấy nữa, cuộc đời sau này, anh ấy đều thuộc về cậu. Không phải sao?”
Những lời này của Hạ Tinh Thần, khiến cho Trì Vị Ương đột nhiên có niềm tin vào tương lai, cảm xúc cũng dần ổn định lại.
“Vất vả lắm hai người cậu mới lại chung một chỗ, định lúc nào thì kết hôn?”
“Tất nhiên là gia đình hai bên đều hy vọng càng nhanh càng tốt. Bây giờ mọi người ở quê đều biết mình mang thai con của anh ấy. Nhưng mà, mình cảm thấy không nên nóng vội.”
“Bụng của cậu cũng đã lớn như vậy rồi, không kết hôn, thì con sẽ ra đời đấy.”
“Cậu nói trúng ý của mình rồi. Đại Bạch cũng sắp 5 tuổi rồi, cậu lại còn đang mang thai đứa con thứ hai nữa, mà cũng đã kết hôn đâu.”
Trì Vị Ương không cam lòng yếu thế.
Nói xong, hai người cùng cười lên.
Bây giờ, rốt cuộc thì tất cả mọi chuyện đều đã lắng xuống rồi. Những chuyện đã từng canh cánh trong lòng, đến bây giờ đều đã qua đi; quá khứ độc thân phải chịu ủy khuất, cũng đã được thời gian xóa nhòa bằng những tình cảm chân thành, mà biến thành một đoạn hồi ức không đáng để nhớ.
Sau khi Trì Vị Ương đi, thì ông cụ Bạch bà cụ còn có Bạch Túc Diệp cũng tới bệnh viện. Bạch Dạ Kình còn đang ngủ, bọn họ cũng không ở lâu, chỉ cần biết cô không sao là tốt rồi.
Cũng may, Hạ Đại Bạch còn chưa biết chuyện này, nếu không, không biết là cậu sẽ lo lắng như thế nào.
Sau khi tiễn đoàn người về, thì cô nhờ y tá mang thuốc tới, nhân lúc anh đang ngủ mà cẩn thận bôi thuốc cho anh. Anh bị động mà tỉnh lại, cau mày, mở mắt ra. Thấy là cô, mi tâm mới giãn ra, hơi bất lực nói: “Em lại đang làm gì vậy?”
“Em bôi thuốc cho anh.” Hạ Tinh Thần cười đáp lại anh: “Anh ngủ tiếp đi, em sẽ nhẹ tay. Nhưng mà, vẫn hơi đau một chút.”
Dư Trạch Hạo cũng thật là, ra tay không nhẹ chút nào.
“Không đau.” Bạch Dạ Kình lười biếng đáp lại, cánh tay dài vòng qua, lười biếng ôm lấy eo cô. Cô ngồi ở trên mép giường, nửa nằm sấp người, cẩn thận xử lý vết thương cho anh. Động tác rất nhẹ.
Sau khi bôi thuốc rồi thu dọn xong, thì anh lại nhắm mắt, tiếp tục ngủ thêm.
Hạ Tinh Thần hơi mệt, nhưng lại nhớ đến ba mẹ vẫn còn ở trong phòng bệnh, nên không thể ngủ được.
Cô mặc quần áo bệnh nhân, phủ thêm áo khoác, rồi đi ra ngoài. Thân thể mong manh của cô, đi trên đất mà cả người đều vô lực. Cô vịn vào tường, mới miễn cưỡng đi thẳng đến quầy tiếp tân.
Sau khi hỏi số phòng chính xác, thì cô đi đến phòng chăm sóc đặc biệt thăm cha.
Ông vẫn còn ngủ, chưa tỉnh lại. Nhưng mà, cũng may là ông đã thoát khỏi cơn nguy hiểm. Chính cô cũng là bệnh nhân, nên không thể ở lại lâu. Cô cài cửa lại, cởi khẩu trang xuống, sửa lại tóc tai, thì nghe thấy bên cạnh có mấy y tá đang đi qua nói chuyện với nhau.
“Đúng là ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây mà, trước kia, khi người của nhà họ Lan tới bệnh viện của chúng ta, không phải rất hoành tráng sao”
“Bây giờ thì cũng nổi bật còn gì. Đeo còng tay, còn có thể trị liệu ở bệnh viện chúng ta, cũng không có mấy người như vậy đâu.”
“Chữa khỏi thì làm được gì, không phải là sớm muộn gì cũng bị xử tử hình sao.”
“Cứ như vậy, thì không phải người của nhà họ Lan lại càng thảm hại hơn sao?”
Hai người vừa đi vừa trò chuyện với nhau, Hạ Tinh Thần biết bọn họ đang nói đến chuyện của Lan Chiến. Lan Chiến rơi vào tình cảnh như bây giờ, cũng coi là có tội phải chịu, nhưng còn tình cảnh của Vân Tưởng, vẫn khiến cho lòng cô thổn thức.
Cô lắc lắc đầu, cũng không nghĩ nhiều nữa. Tự mình đi về phía phòng bệnh của phu nhân Lan Đình.
Khi cô đang muốn gõ cửa, thì mới phát hiện ra cửa đang khép hờ.
Còn chưa đi vào, đã nghe thấy tiếng khóc thút thít khiến cho người ta xé lòng từ bên trong truyền tới.
“Cô, cháu cầu xin cô, cô nhất định phải cứu ba cháu, bây giờ, tất cả mọi người đều sợ dính líu quan hệ tới nhà chúng ta, đều không quản sống chết của ba cháu, chỉ có cô...” Là Lan Diệp, Hạ Tinh Thần thấy, lúc này cô ta đang quỳ xuống đất, hai tay ôm lấy chân phu nhân khúm núm cầu khẩn.
Từ góc độ mà cô nhìn được, chỉ có thể nhìn được một bên mặt đã bị tóc ngăn lại một nửa của Lan Diệp. Mới chỉ có mấy giờ ngắn ngủi mà thôi, nhưng mà, cô ta đã không còn vẻ gọn gàng xinh đẹp như buổi sáng nữa, cô ta bây giờ, nhìn vừa chật vật lại vừa đáng thương.
“Cháu đứng lên trước đã, ngồi vào trên ghế sa lon để cho dễ nói chuyện.” Âm thanh của Lan Đình còn rất yếu ớt. Hạ Tinh Thần nghe được sự đau khổ của bà.
Dù thế nào đi chăng nữa, thì Lan Chiến cũng vẫn là em trai ruột của mình. Điều là máu mủ ruột thịt của mình, nói không buồn, thì sao có thể. Cộng thêm, phu nhân đã nhìn Lan Diệp lớn lên, ngày xưa cũng đã coi cô ta như con gái ruột vậy. Bây giờ bà thấy dáng vẻ đáng thương của cô ta như vậy, sao trong lòng bà không đau cho được.