“Tôi tàn nhẫn?” Ánh mắt của Lan Chiến lập tức trở nên nghiêm túc, ông ta ném mạnh điện thoại xuống. Ống nghe của điện thoại được mạ vàng sang trọng bị đập lên mặt bàn, phát ra âm thanh nặng nề vang vọng giữa căn phòng, vô cùng chấn động.
Ông ta bước sát tới, trừng mắt nhìn Hạ Tinh Thần.
Ánh mắt đó, giống như muốn róc xương róc thịt của cô. Cô căng thẳng nghẹt thở, theo bản năng lùi về phía sau, bàn tay chống lên mép bàn, đầu ngón tay gần như là bấu chặt vào trong thịt.
Chỉ nghe ông ta lên tiếng: “Nếu so về tàn nhẫn, làm sao tôi có thể tàn nhẫn bằng Bạch Dạ Kình, tôi làm trâu làm ngựa cho cậu ta, ở bên cạnh cậu ta nhiều năm như thế, tận mặt nhìn thế lực cậu ta được củng cố từng chút, cậu ta lại vì chuyện tình cảm riêng tư, nói buông bỏ thì buông bỏ, vứt bỏ tôi không hề quan tâm. Đây là do cậu ta bất nghĩa trước, con gái của tôi vì cậu ta suýt chút nữa mạng sống cũng không còn, cậu ta cũng chưa từng liếc mắt nhìn con bé một cái nào, hơn nữa còn bảo cô đến thăm con gái của tôi. Đây là cậu ta vô tình, cậu ta đối xử với người nhà họ Lan của chúng tôi lúc thì vô cùng ác nghiệt, lúc thì tàn nhẫn như thế, có từng nghĩ đến tình cảm giữa hai nhà chúng ta không?”
“Dạ Kình làm như thế, cũng chỉ vì muốn cho Lan Diệp mất hết hy vọng, trách cho việc lần sau lại tạo nên một tổn thương lớn hơn. Hơn nữa, tình cảm không thể miễn cưỡng, Lan Diệp u mê không tỉnh thì thôi đi, ông là người ngoài cuộc, sao lại có thể hồ đồ như thế chứ?” Hạ Tinh Thần thẳng thắn tranh luận với ông ta.
“Cô dám mắng tôi là lão già hồ đồ?” Lan Chiến phùng mang trợn mắt.
“Tâm trí ông còn kém hơn so với tuổi hơn hai mươi của Lan Diệp rất nhiều, không phải lão già hồ đồ thì là gì? Nếu ông là người thông minh, ông nên khuyên nhủ Lan Diệp không nên tiêu tốn tâm trí lên một người đàn ông không hề yêu cô ta mới đúng. Ông cứ ra sức giày vò gây sức ép, tạo ra một màn kịch như thế, tôi thấy không chỉ ông là lão già hồ đồ, mà còn vô cùng vô cùng ngu ngốc.” Bây giờ thì Hạ Tinh Thần đã biết vì sao Lan Diệp lại cực đoan đến như vậy, ba ruột không có lý trí như thế, huống hồ chi là con gái.
Hạ Tinh Thần cho rằng Lan Chiến sẽ giận đến mức muốn xé xác cô, nhưng, không ngờ Lan Chiến phẫn nộ vậy mà lại mỉm cười.
“Ông cười cái gì?”
“Để cô gả cho Dư Trạch Nam, đối với tôi mà nói, một mũi tên trúng ba đích, mặc dù tôi là lão già hồ đồ, nhưng cũng biết rõ nước cờ này không hề tệ. Vừa đả kích được sự kiêu căng tự phụ của Bạch Dạ Kình, vừa làm cho con gái bảo bối của tôi hài lòng, và quan trọng nhất…” Lan Chiến dừng một chút, bước lên phía trước, nắm lấy cằm của cô, kéo cô lên: “Hạ Tinh Thần cô đã trở thành sợi dây gắn bó thân thiết giữa nhà họ Dư và nhà họ Lan của chúng tôi, để cho nhà họ Dư và nhà họ Lan trở thành người một nhà, đám cưới liên kết này, tôi chỉ lời không lỗ.”
Sức của ông ta rất mạnh, cô chỉ cảm thấy xương trên gương mặt của cô đã bị ông ta bóp nát rồi.
Hạ Tinh Thần “Hừ” một tiếng, oán hận mà tránh gương mặt khỏi bàn tay của ông ta, gò má bị ông ta bóp chặt, trừng mắt nhìn ông ta, nghiến răng nói: “Ông thật sự chính là ma quỷ!”
“Không ngại thì ngồi xuống, suy nghĩ thử một chút!” Lan Chiến kéo chiếc ghế của bàn đọc sách ra, ấn cô ngồi xuống: “Cho cô thời gian năm phút, nếu không, tôi sẽ lập tức gọi điện thoại rút lại lệnh chữa trị cho ông hai Bạch.”
Tim của Hạ Tinh Thần đập nhanh và loạn nhịp, cô ngồi ở đó, suy nghĩ đang xoay vòng.
Lan Chiến dám lợi dụng điểm yếu này của mình, rõ ràng là bởi vì đã liên thủ với thế lực của Dư Trạch Hạo. Bây giờ Dạ Kình đã sắp từ chức, đã lần lượt buông bỏ quyền lực, trọng tội “Phản quốc” như thế, chỉ sợ bản thân anh cũng không thể giúp được.
Chỉ là…
Nếu như cô nghe theo sự uy hiếp của Lan Chiến, đính hôn với Dư Trạch Nam…
Không!
Cho dù chỉ là đính hôn, cũng không thể được, cô không thể đính hôn, đính hôn chính là phản bội.
Khi cô đang suy nghĩ lung tung, ngay lúc này điện thoại đột nhiên vang lên. Hai chữ ŧıểυ Bạch phát sáng trên màn hình.
Trái tim loạn nhịp, dường như Lan Chiến cũng có thể nhìn ra được đó là điện thoại ai gọi đến, ngược lại bộ dạng của ông ta cũng không hề nóng vội, chậm rãi lên tiếng: “Cô có thể nói cho cậu ta biết, bây giờ cô đang chịu sự uy hiếp của tôi, để trong những ngày cuối cùng cậu ta từ chức có thể chiến đấu trực diện với tôi và Phó Tổng thống Dư. Đến lúc đó, nói không chừng, bị đưa vào trong đó, không chỉ có ông hai Bạch đâu, cô nói xem đúng không?”
Hô hấp của Hạ Tinh Thần như bị nghẹn lại. Cái mà Lan Chiến gọi là chiến đấu trực diện, chắc chắn là chiến đấu vũ trang. Hạ Tinh Thần nhớ đến dáng vẻ của anh khi bị bom nổ đầy máu trước đó, cô cũng cảm thấy vô cùng lo sợ.
Hạ Tinh Thần không muốn trong những ngày cuối cùng trước khi anh rời khỏi vị trí chính khách lại gây nên sự oán hận về những khủng bố xem mạng người như cỏ rác này, càng không muốn anh vì mình mà bất chấp việc nguy hiểm đến tính mạng.
Tay cô nắm chặt lấy điện thoại, ngón tay bấu chặt vào trong thịt.
Cuối cùng, hít một hơi thật sâu, cô vẫn nhận điện thoại, áp lên bên tai.
“Sao lâu như thế mới nhận điện thoại?”
Giọng của Bạch Dạ Kình, từ bên kia điện thoại truyền đến. Giọng nói rất trầm, làm cho trái tim đang bất an của cô lập tức ổn định hơn rất nhiều, một giây sau, cũng theo bản năng mà mềm xuống như bong bóng.
“Dạ Kình…”
Cô vừa lên tiếng, giọng nói đã thay đổi, suýt chút nữa đã nghẹn ngào.
Cho dù cô đã ngay lập tức che giấu đi tâm trạng thấp thỏm của mình, nhưng vẫn bị anh nghe ra được: “Sao thế?”
“Không sao!” Hạ Tinh Thần rũ mắt xuống, nước mắt trên lông mi cũng được giấu đi một chút. Rất miễn cưỡng rất gượng gạo để cho giọng của mình nghe có vẻ nhẹ nhàng hơn: “… Thực ra, vốn dĩ có một chuyện em đã muốn nói với anh từ lâu rồi...”
“Ừ!”
“Em… Có thể em đã mang thai rồi.”
Bạch Dạ Kình chấn động: “Đã chắc chắn chưa?”
Mặc dù giọng nói của anh vẫn bình tĩnh như trước, nhưng, vẫn có thể nghe ra được rất rõ ràng là tâm trạng anh đang rất kích động.
Hạ Tinh Thần vốn cũng không còn chút tâm trạng nào để quan tâm đến vẻ mặt của Lan Chiến. Dù sao, ông ta nhẫn tâm như thế, tàn nhẫn như thế, cho dù là cô đã thật sự mang thai bé cưng, ông ta cũng sẽ không bằng lòng buông tha cho bọn họ.
Cô chỉ nhẹ nhàng mỉm cười: “Vẫn chưa. Em đoán, cũng chưa có động tĩnh gì. Có thể đã có thai, bây giờ vẫn chưa kiểm tra được. Nhưng… Lúc này em rất thích ngủ, có lẽ là mang thai rồi!”
Bạch Dạ Kình im lặng một hồi lâu.
Hô hấp nặng nề hơn rất nhiều, rất lâu, anh mới lên tiếng: “Hôm nay anh không thể quay về được!”
“...” Sau khi Hạ Tinh Thần run rẩy chớp mắt một cái, mới ấp úng hỏi: “Bên đó rất bận sao?”
“Tạm thời nhận được một việc rất quan trọng, bí mật quốc gia, nhất định phải do anh tự xử lý.”
“Vậy… Vậy khi nào thì anh về?”
“Nếu thuận lợi, mùng hai có thể sẽ về.”
“Mùng hai…” Hạ Tinh Thần nhẹ nhàng nghiền ngẫm hai từ này, hốc mắt không kìm chế được có chút ửng hồng. Là đã định trước sao? Ngày mùng hai, vừa khéo chính là… Ngày đính hôn.
“Thật sự không thể về sao?” Cô nhẹ nhàng hỏi lại một câu.
“...” Bạch Dạ Kình im lặng.
Hạ Tinh Thần lại mỉm cười, cố ý nói chuyện thoải mái: “Đại Bạch nói muốn tối nay anh trở về cùng đốt pháo hoa với thằng bé, thằng bé chờ anh lâu lắm rồi!”
“Đợi khi anh về, chúng ta đi bệnh viện trước, sau đó sẽ đốt pháo hoa với thằng bé. Có được không?” Giọng nói của Bạch Dạ Kình vô cùng dịu dàng. Lần đầu tiên, anh thất hứa với cô, loại cảm giác này, khá tệ hại.
Nhưng, việc này không biết làm thế nào, chuyện liên quan đến cả một quốc gia, vô cùng khẩn cấp.
Một ngày anh vẫn còn ở vị trí này, việc nên làm, cũng không thể thiếu đi một việc. Sự việc gấp gáp hay thong thả, nhất định anh phải có suy tính chính xác.