Nhưng nhìn thấy nụ cười tươi tắn nở trên gương mặt cô, khoảng cách giữa đầu lông mày của anh lại bất giác giãn ra. Cánh tay bị cô kéo đi: ''Bên ngoài náo nhiệt như vậy, chúng ta ra ngoài xem xem, hơn nữa còn là cầu hôn, phải đi tận hưởng không khí hạnh phúc một chút mới được!''
Hạ Tinh Thần đang rất vui.
Dáng vẻ đó của cô, cứ như thể chính cô cũng đang được cầu hôn vậy.
Bạch Dạ Kình định nói gì đó nhưng đã lập tức bị cô kéo đi.
''Cầu hôn có gì đáng để xem chứ?''
''Chuyện tốt như vậy, đương nhiên là đáng xem rồi. Anh xem, bao nhiêu người vây lại xem kìa.''
''Đi về.'' Bạch Dạ Kình bắt lại tay cô, hơi dùng lực: ''Về ngồi lại vào vị trí của mình.''
''Sao lại thế?''
''...Anh có chuyện muốn nói.''
''Bọn họ sắp cầu hôn xong rồi, chúng ta đi xem trước đã được không. Lát nữa thì nói, cũng đâu có muộn, được không?'' Cô nói xong, không nó thêm gì nữa cứ thế kéo Bạch Dạ Kình ra khỏi nhà kiếng trồng hoa.
||||| Truyện đề cử: Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp |||||
Anh không phải là người thích tham gia cuộc vui, không, chính xác mà nói, anh là một người rất ghét tham gia cuộc vui, nhưng nhìn thấy dáng vẻ phấn khích của cô, anh không nỡ từ chối.
Anh vén ống tay áo lên nhìn đồng hồ, chỉ còn hai phút nữa là tới chín giờ.
Anh không khỏi cau mày quay lại nhìn cô. Dường như cô biết anh không thích tham gia cuộc vui, và vì thân phận của anh nên cô và anh không dám lại gần mọi người, chỉ đứng cách xa đám đông và kiễng chân nhìn vào trong.
Hưng phấn, vui mừng, còn có chút ngưỡng mộ, giống như chính cô mới là người đang được cầu hôn.
Ánh mắt anh chợt tối lại, nhìn cô một lúc, sau đó nương theo ánh mắt của cô, anh cũng nhìn về phía hai người xa lạ đằng trên kia.
Giữa đám đông, cô gái vẫn đang làm dáng, như đang cố tình làm khó đối phương. Cô ấy khoanh tay sau lưng, không chịu nhận lấy chiếc nhẫn và bông hồng, chỉ cười hỏi: "Vậy thì... sau này anh có cãi nhau với em không?"
''Tuyệt đối sẽ không! Sao này, em sẽ là bà chủ, em nói gì cũng đúng! Anh sẽ làm nô lệ cả đời này cho em, được chưa?''
''Cũng tạm.'' Cô gái càng lúc càng vui, lông mày nhướng lên: ''Còn nữa, sau này chúng ta có con rồi, ai sẽ bế nó? Ai đút sữa cho nó? Ai giặt tã cho nó đây?''
''Đương nhiên là anh rồi! Chỉ cần em vui thì chuyện sinh em bé cứ để anh lo hết!''
Bạch Dạ Kình đứng bên cạnh cau mày. Hạ Tinh Thần không thể không liếc nhìn anh nhiều hơn, vẻ mặt anh không giống như đang không vui, mà là bối rối và mơ hồ lo lắng.
''Anh sao vậy? Ngài tiên sinh, sao trông anh có vẻ khổ tâm ưu phiền vậy?'' Cô đứng bên cạnh, hỏi.
''Ai cầu hôn cũng đều nói mấy lời... buồn nôn vậy sao?''
Xia Xingchen cười hì hì: "Người ta nói con gái không chỉ có thị giác mà còn có thính giác. Buồn nôn thì buồn nôn, nhưng không có cô gái nào không thích nghe mấy lời như vậy cả!"
Anh hé mắt nhìn sang chỗ cô: ''Em cũng thích à?''
Cô giảo miệng: ''Thích thì cũng thích, có điều, chắc là cả đời này em cũng không được nghe đâu!''
Bạch Dạ Kình là con người lập dị mà.
Chờ anh nói ra mấy lời này chắc chẳng bao giờ có, hơn nữa, cô còn chẳng có được màn cầu hôn giống thế kia cơ mà!
Xia Xingchen nhìn cặp trai gái bị đám đông vây quanh, mặc dù cô cảm thấy hiện tại mình vô cùng hạnh phúc và không hề ghen tị với người khác, nhưng cô vẫn có phần mong mỏi được cầu hôn. Không có sự phô trương lớn, không có đám đông quan sát, chỉ là một lời tỏ tình đầy cảm xúc từ anh ấy.
Nó giống như một nghi thức ấy.
Phụ nữ luôn thích mấy thứ mang tính nghi thức thế này.
''Kiss! Kiss! Kiss!'' Đúng lúc này, một tràng pháo tay vang lên nhiệt liệt, bầu không khí vô cùng vui vẻ.
Bản nhạc piano du dương ban đầu giờ đã được thay thế bằng bản nhạc mang tên ''Kiss me'', đặc biệt thích hợp cho dịp này và cũng rất sôi động.
Hạ Tinh Thần thấy mà cảm động, không nhịn được bèn bước lên trước mấy bước, cô cũng vỗ tay, hòa cùng với tiếng hô vang bên cạnh.
Bạch Dạ Kình chen vào trong đám đông, nắm lấy bàn tay đang vỗ của cô: ''Đi cùng anh.''
''Đợi một chút, sắp xong rồi mà.'' Tâm trạng cô vẫn còn đang rất cảm động, ánh mắt long lanh toát lên vẻ ngưỡng mộ.
Ngược lại, sắc mặt anh lại không dễ coi chút nào. Xia Xingchen đoán chắc anh đang mất kiên nhẫn, và có lẽ đối với anh, mấy dịp vui vẻ thế này lại giống như tra tấn.
Cho nên mới nói...
Người đàn ông này, đúng thật là kẻ hủy diệt phong cảnh mà!
Dù rất tiếc nuối nhưng cô cũng không muốn làm anh không vui. Vừa định thoát ra khỏi đám đông, nhưng những người xung quanh đã chú ý đến hai người họ.
''Ngài tổng thống! Là ngài tổng thống!''
Không biết là ai thốt lên câu này, đám người vừa lúc nãy còn đang gào thét đôi nam nữ hôn nhau, lúc này đều quay đầu lại. Ánh mắt mọi người đổ dồn vào hai người bọn họ, sau khi cảm thấy bất ngờ, đám người bu lại càng lúc càng đông.
Hai người cô và anh, bất ngờ lại thành trung tâm của sự chú ý.
Một số fan nữ quá khích đã hét lên: "Ngài tổng thống, tôi có thể chụp ảnh chung với anh không? Tôi rất thích anh! Tôi yêu anh!"
Cô gái đó khá trẻ, cô ta hét lên một cách đầy tự tin, không thấy ngượng chút nào.
Bạch Dạ Kình được tỏ tình ngay tại chỗ, như thể anh đã quen với điều đó từ lâu. Cứ như vậy, anh ôm chặt lấy người phụ nữ bên cạnh mình: "Xin lỗi, bây giờ không tiện lắm. Tôi nghĩ vợ tôi không thích tôi chụp ảnh với những cô gái khác đâu."
Cái gì?
Cái người này lại đổ trách nhiệm lên đầu cô rồi!
Có điều...
Câu này, nghe cũng xuôi tai ra phết!
Khóe miệng cô bất giác cong lên, cô mỉm cười.
"Ngài tổng thống, xin anh đừng từ chức! Chúng tôi đều rất yêu quý anh! Chia tay anh như vậy, thật không đành lòng!"
"Vâng! Hãy chắc chắn để nghe trái tim của chúng tôi!"
Mọi người đều bày tỏ sự tiếc nuối.
“Cảm ơn.” Bạch Dạ Kình lễ phép gật đầu, vẫn giữ nguyên phong thái. Nói thật, anh cũng cảm thấy yên tâm vì vẫn có người ủng hộ anh.
Nhìn lại đồng hồ, mới chín giờ mười mấy giây, khuôn mặt anh tuấn của anh lập tức biến sắc.
“Lát nữa anh bận việc gì à?” Hạ Tinh Thần nhận thấy vẻ mặt ngày càng trầm trọng của anh.
“Lát nữa anh sẽ tính sổ với em!”
Anh trừng mắt nhìn cô.
Hạ Tinh Thần bị cái nhìn chằm chằm của anh làm cho choáng váng, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì vòng eo đã bị siết chặt, ngay sau đó, anh đã bế cô lên.
Nhà hàng phút chốc trở nên nhốn nháo vì cảnh tượng này, nhưng may mắn thay, dàn vệ sĩ đã đến chỉnh lại trật tự an ninh.
Hạ Tinh Thần vừa được Bạch Dạ Kình bế vào phòng khách nhà kính trồng hoa, anh đặt cô ngồi trở lại chiếc ghế ban đầu.
“Nhìn kìa, có pháo hoa!” Cô ngạc nhiên chỉ ra ngoài cửa sổ. Nhìn từ hướng của cô là vị trí tốt nhất có thể trông rõ pháo hoa trên trời.
Pháo hoa lộng lẫy thắp sáng cả bầu trời.
Pháo hoa nổ chói cả mắt, giống như một viên kim cương rơi vào mắt cô. Làm cho khuôn mặt nhỏ của cô trở nên xinh đẹp và rực rỡ.
Bên ngoài, màn cầu hôn vừa rồi đã kết thúc, mọi người cùng nhau quây quần nhìn pháo hoa tuyệt đẹp ngoài cửa sổ.
“Nhìn đẹp không?” Bạch Dạ Kình hỏi. Cô nhìn pháo hoa, còn anh nhìn cô.