Cánh cửa vừa đóng lại, bên trong phòng lập tức vang lên tiếng khóc cuồng loạn của Lan Diệp, sau đó một giọng nói giận dữ đùng đùng vang lên, hoa quả văng đầy đất.
Hạ Tinh Thần quay đầu liếc mắt nhìn Phu nhân Lan Đình.
Lan Đình thở dài, bà ấy cũng rất không đành lòng khi thấy Lan Diệp như vậy. Từ trước đến nay, bà luôn xem Lan Diệp như con gái ruột mà đối đãi. Thấy cô ta tự sát, dĩ nhiên trong lòng bà ấy cảm thấy cực kỳ khó chịu, chỉ có thể than thở rằng cô ta quá không hiểu chuyện.
“Chuyện bên này các con không cần để trong lòng. Bình thường tính tình nó kiêu ngạo, người theo đuổi nó đếm không hết. Hiện nay, Dạ Kình lại khinh thường nó, trong lòng không tránh khỏi cảm giác bàng hoàng, dẫn đến nghĩ không thông.”
Bạch Minh Diệp nói: “Dì Lan, chuyện này hy vọng dì có thể dàn xếp. Dì cũng hiểu rõ tính tình của Dạ Kình, nếu Lan Diệp tiếp tục cố chấp như vậy thì cô ta sẽ càng tổn thương sâu hơn.”
Phu nhân Lan Đình gật đầu, sao bà lại không hiểu, ngay cả vị trí Tổng thống, Bạch Dạ Kình cũng có thể từ bỏ thì làm sao anh có thể bị Lan Diệp uy hiếp được, chỉ có chính cô ta không hiểu thôi.
Lan Diệp khóc, cõi lòng Vân Tưởng tan nát.
Bà ta ôm Lan Diệp, không nhịn được nghẹn ngào nói: “Dạ Kình không hiểu chuyện, ngay cả Hạ Tinh Thần cũng không hiểu chuyện, biết rõ Diệp Diệp nhà chúng ta như vậy mà sao cô ta còn đến đây, không phải là đang cố tình chọc tức chúng ta sao? Dù gì cô ta cũng gọi mẹ một tiếng mợ. Diệp Diệp nói thế nào đi nữa cũng là chị họ của cô ta. Bây giờ cô ta ngay cả sống chết của Diệp Diệp nhà chúng ta cũng không thèm để ý.”
“Ba còn nói anh ấy nhất định sẽ đến gặp con.” Lan Diệp tức giận trách mắng nhìn ba, nước mắt giàn dụa. Vừa rồi Hạ Tinh Thần đến, rõ ràng là đang khiêu khích cô ta.
Lan Chiến cũng tức giận. Người khác không đến cũng được, đằng này còn cố ý nhờ Hạ Tinh Thần đến, đây không phải là rõ ràng muốn cười nhạo nhà họ Lan bọn họ sao, tiện thể ép Diệp Diệp đến đường cùng, lỡ như Diệp Diệp bị sốc, lại muốn...
Nghĩ đến đây, đôi lông mày của ông ta giật giật, thật sự không dám nghĩ tiếp nữa.
Vân Tưởng rõ ràng cũng có cùng suy nghĩ này, bà ta hoảng sợ bất an ôm con gái chặt hơn, nói với Lan Chiến: “Ông nghĩ cách đi, dù gì không thể để cho Diệp Diệp nhà chúng ta chịu uất ức như vậy.”
Lan Chiến liếc mắt nhìn Lan Diệp. Nhớ đến dáng vẻ hấp hối của cô ta tối qua, nắm chặt quả đấm, hít sâu một hơi, hỏi: “Diệp Diệp, có phải con thật sự không phải cậu ta thì không thể không?”
“Không phải anh ấy thì không thể thì sao? Trong mắt anh ấy trước giờ cũng chỉ có Hạ Tinh Thần.”
Lan Diệp lại nhớ đến tối qua, ở trong điện thoại, lời nói vô tình của anh.
Anh nói, vĩnh viễn không thể yêu Lan Diệp cô ta.
Một câu nói, giống như cây kiếm sắc bén, không ngừng khuấy đảo trong lòng cô ta, khuấy đến mức tim đau nhói. Cô ta ôm ngực đau nhói, mất hồn lẩm bẩm: “Mẹ, tối qua anh ấy nói anh ấy sẽ mãi mãi không yêu con.”
Lan Chiến vỗ bàn: “Cười nhạo con gái chúng ta như vậy, Hạ Tinh Thần có chỗ nào tốt hơn con.”
“Ông nhẹ giọng một chút, chị còn ở bên ngoài.”
Lan Chiến hừ lạnh: “Hạ Tinh Thần có thể không phải là người nhà họ Lan chúng ta. Diệp Diệp, con phấn chấn tinh thần lên cho ba, ba phải nhìn xem, cậu ta và Hạ Tinh Thần có thể kiên trì đến khi nào, hiện tại cậu ta bị Hạ Tinh Thần bỏ bùa mê thuốc lú, đến khi hai người bọn họ xa nhau, ba cũng không tin cậu ta còn có thể nói mãi mãi không thương con.”
“Xa nhau sao?” Lan Diệp từ trong ngực Vân Tưởng ngẩng đầu lên: “Ba, ba có cách chia rẽ bọn họ sao?”
“Không phải là không thể, phải thử một lần.”
“Thật sao?” Lan Diệp lập tức lấy lại tinh thần. Nhưng một giây sau, cô ta lại thất vọng rũ vai, ngượng ngùng nói: “Ngay cả mấy tấm hình đó cũng không thể tách họ ra, còn có cách gì nữa?”
Vân Tưởng lo lắng nhíu mày: “Không ổn. Chuyện tình cảm là không thể miễn cưỡng. Diệp Diệp nhà chúng ta không tệ, cần gì phải cố chấp với một mình cậu ta.”
“Mẹ, con chỉ thích anh ấy, chỉ muốn ở bên cạnh anh ấy.”
“Sao con cứ bướng bỉnh như vậy?” Vân Tưởng nói: “Bạch Dạ Kình là dạng người gì, hai ba con con phải rõ ràng hơn mẹ. Nhiều năm qua, cậu ta ngồi vị trí Tổng thống, người tính toán cậu ta còn thiếu sao? Nhưng hai người cẩn thận nghĩ đi, những người tính toán cậu ta cuối cùng đều có hậu quả gì. Không phải mẹ muốn ngăn cản con thích cậu ta, nhưng chân chính yêu một người là khoan dung. Diệp Diệp, con nghe mẹ khuyên một câu, bây giờ rút lui đi, vẫn còn kịp.”
“Mẹ, có phải ngay cả mẹ cũng muốn giúp Hạ Tinh Thần không?”
Vân Tưởng thở dài: “Mẹ muốn giúp con.”
“Nếu quả thật là giúp con, mẹ phải suy nghĩ giống ba vậy, sao có thể làm cho Hạ Tinh Thần biến mất bên cạnh Dạ Kình.” Lan Diệp buông Vân Tưởng ra, nằm lại lên giường: “Con mệt rồi, muốn đi ngủ.”
“Diệp Diệp.” Vân Tưởng còn muốn nói điều gì.
Lan Diệp bịt tai lại không muốn nghe nữa, thậm chí cô ta còn quay lưng lại, đưa lưng về phía Vân Tưởng.
Sau khi công bố thân thế, truyền thông không muốn bỏ qua cho Bạch Dạ Kình và Hạ Tinh Thần. Nhưng từ sau khi Bạch Dạ Kình ở trước truyền thông tuyên bố muốn từ chức, ngay lập tức, truyền thông chuyển phương hướng về ý dân.
Hiện tại trên mạng, hơn phân nửa đều là bày tỏ tiếc nuối.
Thậm chí nhiều người dân còn gửi lời nhắn thỉnh nguyện, hy vọng khuyên ngài Tổng thống suy nghĩ lại.
Hạ Tinh Thần nhìn từng lời nhắn kia, vừa vui vẻ thay anh vừa cảm thấy bất đắc dĩ. Vui vẻ là vì anh cực khổ nhiều năm, thật ra trừ cô ra, trong lòng mọi người đều có cảm kích với anh, bất đắc dĩ là anh đã từng ngồi ở vị trí này chịu quá nhiều chỉ trích.
Xe dừng lại, cô cất điện thoại, không đọc tin tức nữa, nắm tay dắt Hạ Đại Bạch vào nhà mới.
Vì chuyện của Lan Diệp nên làm trễ nãi hai ngày, còn chưa chọn rèm cửa sổ nhà mới, chỉ còn mấy ngày nữa là qua năm mới. Cô muốn trang trí nhà mới xong trước đầu năm, qua hết năm có thể dọn vào ở. Đến lúc đó mời tất cả những người lớn trong nhà đến, người nhà quây quần lại ăn cơm tán gẫu, vừa nghĩ đến liền cảm thấy khắp nhà náo nhiệt ấm áp.
Mặc dù không nỡ xa mấy người bạn ở phủ Tống thống, nhưng, sau này phải bắt đầu cuộc sống người bình thường, cô vẫn rất mong chờ. Cô đã bắt đầu tính toán, tương lai nhất định phải dạy ngài Tổng thống làm việc nhà.
Cho đến nay, cô vẫn rất khó để tưởng tượng dáng vẻ ngài Tổng thống khi mặc tạp dề làm bếp rửa chén sẽ như thế nào.
“Đại Bảo, mẹ nghĩ gì mà cười đần cả người ra vậy?”
“Nhìn ngốc lắm sao?” Hạ Tinh Thần sờ gò má mình: “Con chỉ là trẻ con, không hiểu được đâu. Cái này gọi là hạnh phúc.”
“Đương nhiên là con hiểu.” Hạ Đại Bạch ngậm kẹo que: “Đại Bảo, nếu mẹ hạnh phúc, ŧıểυ Bạch cũng hạnh phúc, vậy Đại Bạch sẽ rất hạnh phúc. Nhưng mẹ sinh thêm em gái nhỏ cho con đi, con sẽ cảm thấy hạnh phúc hơn nữa.”