“...” Trì Vị Ương cảm thấy mình không thể hiểu được ý trong lời nói của cô ta nữa.
Chiếu theo sự phát triển bình thường, bây giờ cô ta nên ở trong điện thoại mà tranh giành đến mức mặt đỏ tai tía với mình chứ, nên ép mình bỏ đi đứa bé của chồng cô ta hay sao?
“Cô Tô."
“Cô gọi tôi là cô Phó đi.” Tô Tố Vân nói: “Có thể cô không biết, tôi và Dật Trần đã kết hôn năm sáu năm nay rồi.”
Trì Vị Ương từ từ ngước mắt lên, nhìn ra phía xa xa ngoài cửa sổ. Cô hắng giọng, dùng sức làm vài lần, muốn gọi ra một tiếng cô Phó kia, nhưng, cô phát hiện, căn bản là mình không làm được.
Ba chữ kia, giống như ba thanh kiếm, tàn nhẫn mà lăng trì cô, khoét đi trái tim của cô.
“Nhất định cô rất tò mò, tôi là người vợ hợp pháp của Dật Trần, cô ở bên ngoài lại mang thai con của Dật Trần, bây giờ tôi cũng có thể dịu dàng mà nói chuyện với cô.”
Mấy từ người vợ hợp pháp, lại làm lòng cô chấn động.
Cô ta phóng khoáng dịu dàng, càng không ngừng làm nổi rõ cô, hành động của một ŧıểυ tam như cô có bao nhiêu sự xấu xa bẩn thỉu, vô cùng hổ thẹn.
“Thật ra ban đầu khi tôi biết chuyện này, cũng rất đau buồn. tôi muốn cãi nhau với Dật Trần, muốn làm ầm ĩ với anh ấy, nhưng, anh ấy xin lỗi tôi. Khi cầu xin tôi tha thứ, tôi thật sự không thể nào tranh cãi ầm ĩ được nữa. Anh ấy đã nói về câu chuyện giữa hai người, anh ấy nói cho tôi biết, anh ấy và cô là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên. Cho nên tối đó sau khi uống say, nhớ lại, tâm trạng khó tránh khỏi việc mất khống chế, mới mắc phải sai lầm như thế. Anh ấy đã xin lỗi tôi, hơn nữa cũng đảm bảo, sẽ không mắc lại nữa.” Giọng nói của Tô Tố Vân rất nặng nề: “cô Trì, tôi cũng hi vọng cô có thể quên đi chuyện sai lầm đó. Hôm đó là Dật Trần không đúng, tôi thay Dật Trần xin lỗi cô. Tôi vừa lên chức mẹ, Dật Trần cũng vừa làm cha, chúng tôi đều biết mỗi sinh mệnh đều thiêng liêng, cho nên, sau khi chúng tôi bàn bạc, đều cảm thấy không nên bỏ đứa bé đi. tôi hi vọng cô có thể để cho chúng tôi chịu trách nhiệm mọi chi phí, để bù đắp lại sự sai lầm mà Dật Trần đã phạm phải với cô vào đêm đó. Nhưng, cô cứ yên tâm, sau này, loại việc như thế, tuyệt đối sẽ không lặp lại. Tôi tin sự đảm bảo mà Dật Trần đã cho tôi.”
Cơ thể của Trì Vị Ương loạng choạng, cuối cùng, nặng nề ngồi lên ghế.
Đêm đó.
Đối với anh, hóa ra chính là sai hoàn toàn.
Phải, nếu như không phải sai lầm, nɠɵạı tình, trật quỹ đa͙σ, đương nhiên sai lầm cũng thể quay đầu lại sai.
Cô yếu ớt dựa người vào thành ghế, cảm thấy toàn thân đều không còn chút hơi sức. Điện thoại cầm trong tay, cũng sắp không cầm nổi nữa rồi. Rất lâu, trong đầu gần như là không ngừng hiện lên hình ảnh anh cúi đầu cầu xin người phụ nữ khác tha thứ.
Nhất định là vô cùng dịu dàng, lại mang theo cảm giác tội lỗi.
“'Cô Trì, cô không sao chứ?” dường như có thể nhận ra được tâm trạng thất thường của cô, Tô Tố Vân ở bên kia, tiếp tục nói.
“Tôi không sao.”’ cô bình tĩnh lại, khom lưng, giống như như thế có thể để cho một chút kiêu ngạo và tự tôn cuối cùng được giữ lại. Cô cố gắng hết sức để tỉnh táo, nói từng câu từng chữ: “Cô Phó, ý tốt của cô tôi xin nhận. Nhưng, con là của tôi, cũng với cô, cùng với Phó Dật Trần, cũng không có bất kỳ một mối liên quan nào. Phiền cô giúp tôi nói lại với Phó tiên sinh, một nửa phí sinh hoạt kia, tôi và con của tôi quyết định không nhận nữa. Sai lầm của đêm đó, tôi cũng cảm thấy rất đáng tiếc, cũng đảm bảo không lặp lại một lần nào nữa. Còn nữa...”
Cô dừng một hồi, hít một hơi dài, nước mắt lượn vòng trong hốc mắt, cố gắng kiềm nén lại.
Vị đắng, xâm chiếm cả trái tim.
“Nhờ cô nói lại với Phó tiên sinh, sau này, xin mãi mãi đừng xuất hiện trước mặt của tôi!”
Không đợi cho bên kia nói gì nữa, cô đã dùng sức mà tắt điện thoại đi.
Khi dùng sức, đầu ngón tay của cô cũng run rẩy.
Tắt điện thoại, tâm trạng dường như không thể nào kiềm nén được nữa, nước mắt lập tức giống như một chuỗi ngọc trai, rơi xuống không ngừng.
Cô không muốn khóc.
Nhưng, lau sạch nước mắt, lập tức lại có nước mắt mới rỉ ra từ trong hốc mắt làm ướt gương mặt của cô.
Cô ôm chặt hai đầu gối, cuộn tròn người lại, ngồi trong chiếc ghế. Trong phòng bếp, ánh đèn mở ảo, bao phủ lấy cơ thể cô đơn của cô.
Đêm nay, càng trở nên trống trải, càng thêm lạnh lẽo.
Khi nước mắt làm ướt đầu gối, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.
Cô không hề ngẩng đầu.
“Vị Ương!” Giọng nam không thể nào quen thuộc hơn được nữa, khi vang lên ở ngoài cánh cửa, cả người cô chấn động, chỉ cho rằng là mình nghe nhầm.
“Em ngủ rồi sao?”
Thật sự là anh.
Phó Dật Trần!
Không phải nghe lầm, cũng không phải là mình nằm mơ.
Còn trở lại đây sao?
Cô chầm chậm từ trên ghế đứng dậy, nghiêng đầu, đau đớn nhìn về cánh cửa. Cách tấm cửa kia, người đàn ông cô yêu nhất, đang đứng ở đó.
Nhưng.
Bây giờ, giữa bọn họ, khoảng cách đã là muôn sông nghìn núi.
“Anh biết là em vẫn chưa ngủ.” bên trong vẫn còn sáng, ở bên ngoài, Phó Dật Trần đã nhìn thấy từ lâu.
Cô chậm rãi, chầm chậm bước từng bước. Đi đến trước cửa.
Không có mở cửa, chỉ tựa lưng vào cánh cửa.
Hàm răng cắn chặt lên môi. Dường như muốn cố gắng để cho mình nhớ đến sự đau đớn của hiện tại. Cô không thể để cho tình yêu làm mê muội, huống chi, căn bản đây cũng không phải tình yêu, đó cũng chỉ là một mình cô tình nguyện.
Chỉ lần này, mà thôi!
“Anh đi đi, tôi không muốn gặp lại anh nữa!” cô không thể kiềm được mà nghẹn ngào, lạnh lùng lên tiếng.
Bên ngoài.
Quần áo trên người của Phó Dật Trần, cũng giống như cô ở bên trong, áp sát vào cửa.
“Vị Ương, anh muốn nói chuyện với em, muốn nói chuyện rõ ràng với em, không phải em vẫn luôn muốn biết sao?” anh ngẩng đầu, ánh mắt thê lương nhìn vầng trăng sáng trên đỉnh đầu.
Hai ngày nay, anh ở lại đây, cũng đã suy nghĩ rõ ràng.
Thử một lần xem!
Cho dù quá khứ của mình, so với đêm đông này, còn u ám hơn, còn lạnh giá hơn, cho dù mỗi một ký ức, đều đau đớn giống như bơi đến bên bờ cái chết, nhưng...
Cô vẫn luôn là một ngọn lửa ở trong lòng mình, cô có thể sưởi ấm cho anh, có thể cho anh ánh sáng, không phải sao?
Cho nên, chẳng sợ, có thể dọa cho cô sợ, có thể bị cô xem thường, có thể bị cô chống đối, nhưng, không thử một lần, cũng không thể cam lòng.
“Em không muốn nghe, em không muốn nghe.” Giọng của Trì Vị Ương rất tuyệt tình, truyền từ bên trong cửa ra: “Cho dù quá khứ của anh là gì đi nữa, tôi cũng đã không còn hứng thú nữa. Quá khứ cũng đã là quá khứ, chúng ta không thể quay bắt đầu lại, huống chi tình hình của anh, bây giờ cũng không còn liên quan gì đến tôi nữa, khi tôi yêu anh, cái gì của anh cũng đều rất quan trọng. Bây giờ, tôi không yêu anh nữa, quá khứ của anh có thể huy hoàng hay không chịu nổi, tôi cũng không quan tâm.”
Giọng của cô, càng ngày càng nặng nề. Giọng nói không thể kiềm chế được mà tăng cao. Gần như có thể nghe được đang trở nên khàn khàn.
Bên ngoài, cơ thể của Phó Dật Trần bị chấn động mạnh.