“Không ngờ chúng ta lại gặp được ở đây, chúng ta qua đó xem đi?”
Lúc Hạ Tinh Thần lấy lại được tinh thần, chỉ thấy một đám người chen chúc đi về phía mình. Một người hét to kêu tên cô, lập tức càng nhiều người chạy lại đây.
Tất cả đều phẫn nộ, ánh mắt khinh thường khiến cô cảm thấy căng thẳng, bỗng có cảm giác bất an. Cô không dám ở lại thêm chút nào nữa, xoay người muốn đi.
Nhưng không còn kịp nữa. Cô bước nhanh vài bước đã có một đám người xông tới.
“Quả nhiên là cô ta, cái đồ phụ nữ đê tiện không biết xấu hổ này!”
Không biết ai mắng một câu. Hạ Tinh Thần còn chưa lấy lại tinh thần, tóc đã bị người ta kéo mạnh.
“Mấy người làm gì vậy?” Cô nhíu mày. Theo bản năng đưa tay kéo tóc mình lại. Đối phương dùng sức gần như muốn giật tróc da đầu cô ra.
“Làm gì á? Hỏi hay thật! Hôm nay chúng tôi thay ngài Tổng thống dạy dỗ kẻ không biết xấu hổ như cô!” Người nọ nói xong, mở đầu chính là một bạt tai. Ở đó loạn đến rối tinh rối mù, Hạ Tinh Thần trúng một bạt tai này, chỉ cảm thấy bên tai ong ong vang lên, trên mặt đau rát.
Đối phương hiển nhiên người ủng hộ ngài Tổng thống, còn rất trẻ tuổi, cảm xúc không khống chế được.
Hạ Tinh Thần vô duyên vô cớ bị ăn một cái tát, ngẩng đầu trừng đối phương một cái. Ánh mắt kia khiến đối phương kinh sợ một lúc. Nhưng giây tiếp theo, người bên ngoài giận dữ nhảy dựng lên.
“Trừng cái gì mà trừng! Đánh cô là đáng!”
Tiện đà, một lon đồ uống nóng trực tiếp từ đám người bay tới toàn bộ đổ lên đầu Hạ Tinh Thần.
Nhiệt độ nóng bỏng, cô bị đám người vây quanh công kích, chật vật ướt sũng thảm hại. Gió lạnh thổi qua, cô cảm thấy lạnh buốt, cả người run rẩy. Tóc còn có chất lỏng tí tách nhỏ lên vai, quần áo khăn choàng đều bẩn thỉu.
Bên tai...
Những lời khinh bỉ chế giễu vang lên không dứt.
Thậm chí có người cầm cameras ra, hưng phấn nói: “Chụp đi chụp đi! Lấy điện thoại đăng lên Weibo cho mọi người xem loại người lẳng lơ da^ʍ đãиɠ như cô ta phải chịu trừng phạt như thế nào!”
“Lẽ ra phải nhốt cô ta vào lồng heo mới đúng!”
Tiếp theo chỉ nghe tiếng tách tách.
Bàn tay buông thõng bên người cô xiết chặt, mạnh tới gân xanh trên tay đều nổi lên. Giây tiếp theo, giống như không kìm nén nổi nữa. Cô bỗng dưng ngẩng đầu, lông mi còn có chất lỏng rơi xuống, đưa tay giật lấy đống di động trước mặt.
Mọi người không ngờ cô lại đột nhiên phản kháng, đều sửng sốt một hồi. Chờ tập thể lấy lại tinh thần, chỉ nghe bùm bùm vài tiếng, di động đều bị ném xuống sông.
“A! Di động của tôi!”
“6s tôi vừa mới mua!”
Tiếng kêu la liên tiếp vang lên.
Sắc mặt Hạ Thiên Tinh Thần lạnh lùng, đẩy đám người muốn đi ra. Lửa giận của mọi người lập tức bị cô thiêu đốt, mắt trợn lên như một con dã thú, hận không thể xông lên xé nát cô.
Cô tức giận muốn bọn họ cút đi, lồng ngực nghẹn lại một cảm giác uất ức khiến giọng nói cũng biến đổi. Nhưng cô không muốn ở trước mặt đám người này khiến bản thân nhìn càng chật vật, cho nên cố gắng chịu đựng, tuyệt không để một giọt nước mắt chảy ra.
Đám người càng loạn.
Lúc này tài xế mới phát hiện không thích hợp, ngừng xe, vội chạy tới, mất sức một hồi cũng không chen được vào giữa. Xô đẩy náo loạn một phen.
“Bùm bùm bùm” vài tiếng, là người từ trên bờ ngã xuống sông.
“Cô Hạ!”
Tài xế kinh hô một tiếng.
Cả người Hạ Tinh Thần ngã xuống sông. Nhiệt độ xung quanh thấp đến dọa người. Cô chìm trong nước, chỉ cảm thấy hai tay hai chân dường như đều chết lặng, không cảm thấy lạnh.
Chỉ là đờ đẫn...
Đờ đẫn đến ngay cả bản năng sinh tồn cũng quên mất.
Thân thể của cô từ từ chìm xuống...
Cái lạnh đến thấu xương bao phủ lấy Hạ Tinh Thần. Lông mi cô run lên, mở mắt ra, chỉ cảm thấy trước mắt một mảng mơ hồ.
Mơ hồ đến cái gì cũng không thấy rõ.
Dạ Kình.
Nếu nói cho anh biết tất cả đều là hiểu lầm, đều là hãm hại, anh có bằng lòng tin tưởng không?
“Cô Hạ, Cô Hạ, cô tỉnh lại đi!”
Tiếng tài xế hét lên dần đến gần.
Rồi sau đó, cô cảm thấy mình được nâng lên, một lực đa͙σ kéo cô lên bờ.
Tất cả mọi người sợ gặp chuyện không may, lúc này toàn bộ đều chạy đi.
Cả người Hạ Tinh Thần ướt đẫm. Tài xế hô hấp nhân tạo xong, cánh môi cô đã lạnh đến tím ngắt.
Tài xế không dám chậm trễ, chạy vội đến phủ Tổng Thống.
Hạ Tinh Thần cảm thấy mình bây giờ chật vật đến ngay cả bản thân cũng không nhận ra. Từ trên xe bước xuống, quản gia bị dọa vội chạy đến đỡ cô.
“Cô Hạ, cô sao vậy?”
“...” Cô lắc đầu, cậy mạnh mở miệng: “Tôi không sao.”
Giọng nói lại run run. Nghe thế nào cũng không giống không sao.
Quản gia đỡ thân hình run rẩy của cô vào trong. Gặp gỡ hai cô gái buổi sáng nói mình “không biết xấu hổ”, cô cười khổ. Bây giờ bộ dạng này, tất cả mọi người chắc đều đang vỗ tay khen ngợi, tất cả mọi người đều cảm thấy cô đáng đời phải không?.
||||| Truyện đề cử: [Ngôn Tình] Sống Chung |||||
“Cô lên lầu tắm rửa một cái, tôi lập tức gọi bác sĩ cho cô!” Quản gia vừa nói vừa kêu người giúp việc đi pha nước, ở phòng bếp chuẩn bị canh gừng.
“Không cần gọi bác sĩ.” Giọng cô yếu ớt nói: “Tôi muốn ngủ một giấc, không muốn gặp bác sĩ.”
Vẻ mặt Hạ Tinh Thần đầy mệt mỏi, ngay cả giọng nói cũng nhẹ đến không thể nhẹ hơn. Quản gia nhìn thấy vậy cũng không đành lòng, thở dài, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý lời của cô.
Ông ấy cũng không hiểu, Cô Hạ đã có ngài Tổng thống sao còn dây dưa với người nhà họ Dư.
Nghĩ vậy, quản gia lắc đầu, không nghĩ tiếp nữa. Dù sao chuyện tình cảm bọn họ phải tự giải quyết, người ngoài như họ cũng không có tư cách xen vào hay phỏng đoán điều gì cả.