Anh cầm lấy tay cô, bất giác vuốt vuốt chiếc nhẫn trên tay: “Tính tình của ba hơi ương ngạnh, em chịu khó một chút.”
Cô cười và tựa đầu vào vai anh: “Hiện tại em không sợ ông ấy đâu, đã quen rồi.”
Không còn ngăn cách quan hệ nữa, tất cả đều giống như bụi bặm vậy, lão gia tử có phát giận cô cũng không còn lý do để giao động nữa rồi.
Giờ khắc này, nước M.
Lúc này trời đang buổi sáng. Cả thành phố chìm trong khí lạnh, so với nước S đúng là làm cho người ta không thể nào chịu nổi. Không khí lộ ra hơi lạnh ẩm ướt, giống như muốn rót vào tận xương. Chui thẳng vào lòng.
Trì Vị Ương khoác áo khoác đi bộ trên con đường mòn. Hôm nay là ngày nghỉ cho nên khó có dịp cô có thời gian rảnh rỗi. Đứa bé trong bụng hiện tại đã hơn ba tháng, ít nhiều làm cho cô đi lại khó khăn hơn. Nhưng mà may mắn không bị nôn nghén. Lúc trước khi bị nôn nghén nghiêm trọng, cô suýt chút nữa ngay cả mật vàng cũng nôn ra.
Cả người ghé vào bồn cầu, lúc nghe thấy tiếng nước chảy, hốc mắt liền cảm thấy chua xót muốn rơi nước mắt. Nhưng mà nước mắt hạnh phúc hay bất hạnh đều không còn tư cách để rơi nữa rồi.
Những lời này gần như mỗi ngày cô đều ghi nhớ trong lòng, để cho bản thân ngày càng kiên cường hơn. Nhưng mà đêm khuya một mình nằm trên giường, chình ánh đèn trên trần nhà lúc đó trong lòng cô đơn như muốn nát ra.
Có người ở trong lòng cô ngày từng ngày phá nát nó.
Không dám nghĩ tiếp, cô lắc đầu muốn gạt bóng dáng đó ra khỏi đầu, lại giống như ngày thường, đi dạo trên con phố quen thuộc, mua ra củ và hoa quả.
Lúc trở về nhà thì đã là hai tiếng sau. Bà lão hàng xóm ra ngoài tưới nước cho hoa nhìn thấy cô thì nhiệt tình chào hỏi: “Cô Trì.”
“Phu nhân Lisa.” Trì Vị Ương cười gật đầu với đối phương, phu nhân Lisa là người nhiệt tình, hai người ở gần nhà nhau, cổ vũ rất nhiều cho bà mẹ độc thân như cô. Bình thường cũng sẽ giúp vài chuyện vụn vặt. Có lẽ hiện tại nɠɵạı chuyện đứa bé ra thì đó là điều làm cô cảm thấy ấm áp nhất.
“Hôm nay có bạn của cô tới...” Phu nhân Lisa cười nói.
“Bạn sao?” Trì Vị Ương ngạc nhiên.
Lẽ ra cô không có bạn nào tới mới phải. Tuy hiện tại đi làm rồi nhưng mà những người đó chỉ là đồng nghiệp, còn chưa đến mức quan tâm gần gũi đến mức tới nhà thăm hỏi.
“Đúng thế, là một anh chàng trẻ tuổi...” Phu nhân Lisa chớp chớp mắt với cô: “Là anh chàng rất đẹp trai. Đã chờ ở bên ngoài hơn một tiếng đồng hồ rồi, tôi bảo cậu ta vào nhà ngồi chờ nhưng mà cậu ta không chịu.”
Lời của phu nhân Lisa làm cho Trì Vị Ương càng hiếu kỳ hơn. Cô chào tạm biệt với phu nhân Lisa, mang theo đồ này nọ đi qua một hàng rào về thẳng nhà mình. Lúc gần đến nơi không nhịn được mà kiễng chân nhìn cửa nhưng không nhìn ra bóng dáng gì.
Bước chân cô càng nhanh hơn.
Cô đoán là mấy anh tiếp thị sản phẩm. Nói không chừng lúc này đã đi rồi cũng nên.
Đẩy cánh cửa màu trắng ra, lại lấy chìa khóa trong túi ra, nhưng vừa ngẩng đầu lại nhìn thấy bóng dáng thon dài, tuy chỉ là cái bóng nhưng cũng để cho cô chết đứng.
Không đợi người đàn ông xoay người lại thì chìa khóa trong tay cô rơi bộp xuống đất, phát ra âm thanh chói tai.
Phó Dật Trần quay đầu nhìn cô.
Có lẽ anh vừa xuống máy bay liền trực tiếp chạy tới chỗ cô, chuyến bay hơn 10h đồng hồ khiến cho mặt anh có vẻ tiều tụy và mệt mỏi. Đứng trong gió lạnh chờ đợi rất lâu, hàng lông mi cũng có tầng băng rồi.
Môi anh đông lạnh tím tái.
Cánh tay Trì Vị Ương nắm đồ ăn đều phát run. Sao anh có thể ở chỗ này? Là theo Tổng Thống đến nước M sao? Cho nên không sợ mệt mà chạy tới chỗ cô hay vẫn là cố ý tới tìm cô.
Trong lòng cô dâng lên đủ loại suy nghĩ nhưng mà nhìn thấy anh lại không có một chút vui sướиɠ mà chỉ còn lại sự đau đớn.
Càng ngày càng mãnh liệt hơn.
“Vị Ương.”
Giờ phút này trong lòng Phó Dật Trần cũng đủ loại suy nghĩ, nhất là nhìn thấy bụng cô đã lớn lên, hốc mắt anh cũng dâng lên tầng hơi nước. Vừa mở miệng chỉ hai chữ đơn giản thôi, âm thanh khàn khàn mang theo rất nhiều thứ.
Nước mắt Trì Vị Ương thiếu chút nữa rơi xuống nhưng nháy mắt cô lại mặt không đổi sắc cúi người nhặt chìa khóa rơi dưới chân lên.
Sau đó cầm chìa khóa mở cửa ra.
Mang theo đồ đạc nhấc chân vào nhà.
Tất cả quá trình gương mặt không hề thay đổi, ánh mắt lại càng không thèm nhìn người đàn ông vẫn đang nhìn cô chằm chằm, xem anh như không khí vậy.
“Vị Ương.” Thấy cô muốn bước vào cửa, Phó Dật Trần vội vàng tiến lên. Bàn tay to lớn của anh nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, khiến cho lồng ngực anh đau đớn: “Em gầy rồi.”
“Vị tiên sinh này, mong anh tự trọng.” cô gạt tay anh ra, động tác đơn giản như vậy nhưng lại như dùng hết sức lực của cô vậy.
Phó Dật Trần bay xa như vậy tới đây chính là muốn một đáp án thì sao có thể dễ dàng buông tay đây?
“Vì sao lại gạt anh. Rõ ràng con vẫn chưa bị bỏ, vì sao không nói thật với anh?” Phó Dật Trần đau lòng nhìn bộ dạng gầy yếu của cô, khuôn mặt cực kì tức giận.
Trong trí nhớ của anh, cô vẫn luôn sôi nổi, là cô gái nhỏ bướng bỉnh và tùy hứng. Nhưng mà ngắn ngủi mấy tháng không gặp, cả người cô chỉ còn khí tức u buồn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn gầy thành mặt chữ V. Tuy nhiên lại có mỹ cảm khác, nhưng mà lại giống như cây châm hung hăng đâm vào lòng anh.
Cô gái ngốc này, căn bản không biết chăm sóc cho mình, anh rất khó tưởng tượng ra một người phụ nữ có thai rốt cuộc sẽ sống như thế nào ở bên ngoài.
"Anh Phó, anh cho anh là ai, đứa bé đi hay ở vì sao tôi phải nói với anh?”
Cô vẫn lãnh đạm như cũ, giọng điệu đầy châm chọc và khiêu khích. Nhưng mà chìa khóa trong tay cô như muốn đâm rách lòng bàn tay cô.
“Đứa bé trong bụng là của anh, lý do này chưa đủ sao?” Phó Dật Trần gắt gao nắm tay cô, không cho phép cô né tránh.
Dường như Trì Vị Ương không ngờ rằng anh biết cả chuyện này, cả người cô cứng đờ, khuôn mặt nhỏ nhắn càng không có một chút huyết sắc.
Ánh mắt cô kinh ngạc như muốn hỏi làm sao anh biết. Chắc chắn không phải Tinh Thần nói, cô ấy sẽ không bán đứng cô.
“Cái này là em để lại ngày hôm đó.” Phó Dật Trần lấy một sợi dây chuyền từ trong túi áo ra: “Mấy hôm trước anh đến khách sạn đó, nhìn sơ ở quầy lễ tân là nhận ra ngay chủ nhân sợi dây chuyện này.”
Đôi môi Trì Vị Ương run rẩy, muốn nói gì đó nhưng yết hầu như bị nhét bông không thể nào cất lời, ngay cả thở cũng cực kì khó khăn.