Bên cạnh, Bạch Dạ Kình và thím Lâm đều không hiểu gì cả. Bạch Dạ Kình hỏi Hạ Tinh Thần: "Hai người từng gặp nhau sao?"
Không phải chính miệng bà cụ nói là chưa từng gặp cô sao?
Giờ phút này, trong đầu của Hạ Tinh Thần có hơi hỗn loạn. Dù có thế nào cô cũng không nghĩ tới, bà mà lần trước cô gặp ở trong bệnh viện lại là mẹ của Bạch Dạ Kình. Hơn nữa, lúc ấy bà cụ còn nói với cô cái gì ấy nhỉ? Nói là con gái của Lý Linh đang bàn chuyện cưới gả với con trai của bà, nói con trai của bà bị Hạ Tinh Không làm cho điên đảo tinh thần.
Lúc ấy, bà cụ còn nghe ngóng rất nhiều chuyện liên quan tới Hạ Tinh Không từ cô.
Lúc này, Hạ Tinh Thần liên kết lại những hình ảnh trước kia lại, rồi nhớ tới sau đó bà cụ nói đã từng gặp mẹ cô, trong lòng dường như đã sáng tỏ.
Chẳng lẽ bà cho rằng Lý Linh là mẹ của cô.
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Lúc này, bà cụ cũng cảm thấy mơ hồ, bà cũng đang khiếp sợ như Hạ Tinh Thần vậy.
“Phu nhân, sao vậy?” Thím Lâm hỏi.
Bà cụ ngồi xuống chiếc ghế sa lon đơn, nhưng ánh mắt vẫn còn nhìn chằm chằm vào Hạ Tinh Thần, hỏi thím Lâm ở bên cạnh: “Người lần trước tới gây loạn ở ngoài cửa nhà chúng ta là cô ấy?”
Lần trước, thím Lâm đã nhìn thấy Hạ Tinh Thần qua màn hình camera.
Buổi tối nên tầm nhìn không tốt lắm, bà cũng nhìn chằm chằm vào Hạ Tinh Thần, nhìn đi nhìn lại, rồi mới gật đầu: “ Dạ, chính là cô gái này.”
Nhắc tới chuyện này, Hạ Tinh Thần vẫn còn cảm thấy quẫn bách. Cô vô thức liếc nhìn Bạch Dạ Kình, giống như là nhờ giúp đỡ, lại như đang lúng túng.
Bạch Dạ Kình đưa mắt trấn an cô, kéo cô ngồi xuống ở trên ghế sa lon đối diện với bà cụ.
Bà cụ đang suy nghĩ lại mọi chuyện. Một lúc lâu sau, bà mới lên tiếng hỏi Hạ Tinh Thần: “Lần trước, ở bệnh viện Bối Tư Viễn, người ở trong phòng bệnh là mẹ của cô sao?”
“Vâng ạ.” Hạ Tinh Thần trả lời bà cụ: “Sức khoẻ của mẹ cháu không được tốt lắm, đợt đó bà ấy vừa mới phẫu thuật tim xong, đang nằm trong bệnh viện theo dõi.”
Bà cụ nhíu mày, nếu nói như vậy, vậy chẳng phải… bà đã nhận lầm người rồi hay sao? Thế nhưng người phụ nữ lần trước kia rõ ràng là bà Hạ mà, ngay cả Hạ Tinh Thần cũng nói bà ta đúng là Thị trưởng phu nhân.
“Cô thật sự là mẹ ruột của cháu trai bảo bối nhà tôi?” Bà cụ nghi ngờ, nhìn cô, rồi lại trừng mắt nhìn con trai: “Không phải là hai ngươi cấu kết với nhau tới hù dọa bà già này đấy chứ?”
Hạ Tinh Thần quẫn bách.
Thân hình thon dài của Bạch Dạ Kình tựa vào trên ghế sa lon: “Hay là mẹ cho Đại Bạch tới nhận mẹ ruột đi?”
Đương nhiên là bà cụ cũng cảm thấy giả thiết của mình có hơi quá đáng.
“Nói như vậy, bà Hạ mà lần trước tôi gặp không phải là mẹ của cô?”
Đến bây giờ Hạ Tinh Thần mới hiểu ra, bà Hạ trong miệng của bà cụ là chỉ Lý Linh, nên cô trả lời đúng sự thật: “Đó là vợ sau của ba cháu.”
Bà cụ hừ lạnh, cũng không thèm nể mặt mà nói: “Ánh mắt của ba cô đúng là mù rồi. Người đàn bà chua ngoa thích cái nhau như vậy, mà cũng có thể cưới về nhà được.”
“…” Hạ Tinh Thần không biết nên tiếp lời thế nào, cô vô thức nhìn về phía Bạch Dạ Kình, anh hơi cúi người, tiến tới bên tai cô, nói nhỏ: “Đừng để trong lòng, bà cụ là người có cái gì thì nói cái đó.”
Cô khẽ gật đầu, đa số những người có sao nói vậy đều dễ sống chung. Hơn nữa, bà cụ nói cũng không sai, không phải ba cô đang định ly hôn đó sao?
Mới đầu, bởi vì cuộc trò chuyện qua điện thoại kia, nên trong ấn tượng của Hạ Tinh Thần, bà cụ giống như mấy bà chủ nhà giàu thường xuất hiện trong mấy bộ phim truyền hình dài tập, vừa cay nghiệt lại còn rất vô lý. Nhưng bây giờ khi bà chính là người cô gặp ở bệnh viện lần trước, cô lại cảm giác gần gũi hơn rất nhiều.
Thật ra thì bà cụ cũng vậy.
Sau khi biết cô không có quan hệ gì với Lý Linh, thái độ thù địch lúc trước của bà với cô dĩ nhiên là đã biến mất hơn phân nửa. Sau một lát, bà mới hậu tri hậu giác nhớ tới một việc, vỗ vào trán của mình: “Không đúng! Nếu cô không phải là con gái ruột của bà ta, vậy mười triệu lần trước kia…”
“Mười triệu gì ạ?” Hạ Tinh Thần mơ hồ không hiểu.
Bạch Dạ Kình tiếp lời: “Cho nên con mới nói, mẹ đã bị lừa gạt rồi. Còn không phải là số tiền nhỏ nữa.”
Hạ Tinh Thần nhìn về phía bà cụ, rồi lại nhìn Bạch Dạ Kình: “Có chuyện gì xảy ra vậy? Có liên quan đến Lý Linh sao?”
Bạch Dạ Kình đang định mở miệng nói rõ ngọn ngành mọi chuyện. Nhưng bà cụ cảm thấy mất thể diện, nên trừng mắt với con trai: “Không được nói! Xem ra lá gan của bà ta cũng rất to đấy, ngay cả tiền của bà cụ này mà bà ta cũng dám lừa gạt, đúng là đụng vào họng súng rồi.”
Bà cụ càng nghĩ càng tức giận, đột nhiên đứng dậy, hung hăng nói: “Bây giờ mẹ phải báo cảnh sát, phải đi bắt người ngay…”
Bà cụ nói nói là làm. Trong nháy mắt, bà đã bỏ mặc khách qua một bên, chạy đi gọi điện thoại.
Hạ Tinh Thần nhìn bóng lưng rời đi của bà cụ, lúc này mới dùng mắt hỏi Bạch Dạ Kình đã xảy ra chuyện gì. Bạch Dạ Kình lười biếng dựa người ở trên ghế sa lon, nắm tay cô chơi đùa, đơn giản nói: “Lá gan của mẹ ghẻ em không nhỏ, dám lừa mẹ anh mười triệu.”
Hạ Tinh Thần trợn tròn mắt, không dám tin. Sau khi Bạch Dạ Kình kể cho cô nghe đầu đuôi câu chuyện, cô vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi với chuyện mà Lý Linh đã làm.
Bà tà thế mà lại dám mạo nhận là mẹ của cô, đòi bà cụ mười triệu! Cũng may là đã làm rõ được chuyện này, nếu như không thì…
Khó trách lúc trước bà cụ lại nói chuyện không khách sáo với cô như vậy. Hôm nay suy nghĩ lại, thì ra là có lý do cả.
“Với tính tình của mẹ anh, bà ấy nhất định sẽ không tha cho bà ta. Bà ta sẽ không tránh khỏi mấy năm ngồi bóc lịch trong tù đâu.”
Cho dù Lý Linh có phải ngồi tù thật đi chăng nữa, Hạ Tinh Thần cũng không có chút đồng tình với bà ta. Với những chuyện mà bà ta đã làm trong mấy năm nay, cũng nên chịu chút trừng phạt rồi.
Hạ Tinh Thần nhớ tới cái gì đó, cô lấy một tấm thẻ từ trong túi xách ra, đưa cho Bạch Dạ Kình. Anh nhướn mày: “Gì vậy?”
“Mười triệu.”
“Ở đâu ra?”
“Thời gian trước Lý Linh đã đưa cho em, nói là tiền công cho việc em sinh Đại Bạch. Lúc ấy, em cũng không hỏi bà ta có được mười triệu này từ đâu, bây giờ suy nghĩ lại, chắc chắn là do bà ta gạt được từ chỗ của bà cụ.”
Bạch Dạ Kình hừ lạnh: “Bà ta tính toán cũng thật hay đấy!”
“ŧıểυ Bạch, Đại Bảo!” Vào lúc này, giọng nói của Hạ Đại Bạch từ trên lầu truyền tới. Cậu lon ton chạy xuống, Bạch Minh Diệp đi theo phía sau cậu: “Đại Bạch, con cẩn thận một chút! Chậm chút nào!”
Hạ Đại Bạch chạy tới, lập tức nhào tới trên đùi của ba mẹ. Bạch Dạ Kình ôm Hạ Đại Bạch lên, Hạ Tinh Thần cũng đứng dậy theo, chào hỏi: “Chị Minh Diệp.”
“Dạ Kình không nói với chị là hôm nay em cũng tới.” Bạch Minh Diệp nhìn thấy cô cũng hơi kinh ngạc. Nhưng nếu có thể gặp được ở đây, thì cũng coi như là chuyện tốt.
“Thật ra thì lúc đến trước cửa thì em mới biết.”
Bạch Minh Diệp nhìn một nhà ba người bọn họ, không kiềm được mà lộ vẻ xúc động.
“Bây giờ bên nhà họ Tống cũng không có động tĩnh gì, chú cũng sẽ nhanh được thả ra thôi. Còn chuyện của hai em… thì quyết định khi nào?” Ánh mắt của Bạch Minh Diệp lần lượt lướt qua hai người, cuối cùng rơi vào Bạch Dạ Kình.