“Đổi cái gì? Anh ta gặp ba vợ của anh ta, gặp người phụ nữ của anh ta, chúng ta ăn của chúng ta!” Dư Trạch Nam ôm Hạ Đại Bạch lên lầu: “Không phải là có hai gian khác biệt sao, bọn họ ngồi ở bên nào, chúng ta ngồi ở bên khác là được.”
Anh ta vừa nói như vậy, ông chủ lập tức dẫn bọn họ đi về phía một cái đình hóng gió khác.
Hai cái đình đối diện nhau, nên có thể đứng từ bên này nhìn qua bên kia, cách nhau không đến 10m. Bên này chỉ cần nói chuyện hơi lớn, thì bên đối diện cũng có thể nghe rõ ràng.
Hai lớn một nhỏ vừa đi vào, Hạ Tinh Thần theo bản năng nhìn sang đình hóng gió đối diện.
Đúng như dự đoán...
Anh ở đó. Ngồi đối diện là một đôi vợ chồng trung niên. Hạ Tinh Thần biết, là vợ chồng Lan Chiến.
Lan Diệp ngồi ở bên cạnh anh, cô ta cúi đầu, không biết đang nói cái gì với anh, từ đầu đến cuối Lan Diệp đều chúm chím nở nụ cười, nhưng anh lại không có nhiều biểu tình, cũng không tiếp lời Lan Diệp. nɠɵạı trừ thỉnh thoảng, khi anh ngẩng đầu nói chuyện với Lan Chiến, thì trên mặt mới có biểu tình.
Hiển nhiên là Hạ Đại Bạch cũng thấy rõ ràng, đột nhiên thằng bé cất giọng nói: “Ba!”
Một giọng nói trong trẻo vang lên, dường như làm nổ tung không gian yên tĩnh của đình hóng mát.
Hạ Tinh Thần giật mình.
Bên kia, Bạch Dạ Kình và người nhà họ Lan cùng quay đầu về phía đó, tầm mắt hướng về phía đình đối diện. Hoàn toàn không nghĩ tới sẽ là bọn họ, hai người Bạch Dạ Kình và Lan Diệp đều kinh ngạc trong chốc lát, sắc mặt của mỗi người lại biến hóa khác nhau, hai vợ chồng Lan Chiến thì không biết gì nên không có nhiều phản ứng.
“Đại Bạch, con đang gọi gì vậy?” Hạ Tinh Thần kinh hãi. Cô không biết Lan Diệp có phải là Tống Duy Nhất thứ hai hay không. Nếu như thân phận của thằng bé bị đưa ra ngoài ánh sáng, thì đối với thằng bé mà nói, đây tuyệt đối không phải là chuyện tốt gì.
“Đương nhiên là con đang gọi ba con!” Hạ Đại Bạch hoàn toàn không có ý muốn đè thấp giọng nói lại, cánh tay nho nhỏ của thằng bé đột nhiên ôm lấy cổ của Dư Trạch Nam, thằng bé cười híp mắt nói: “Ba, hôm nay mình đi chơi thật vui, ngày mai ba lại dẫn con đi ra ngoài chơi nữa có được hay không?”
Giọng nói của thằng bé trong trẻo, mặc dù trên mặt đang cười, nhưng mà, đôi mắt đang nhìn vào Dư Trạch Nam kia, lại đã bắt đầu đỏ hồng.Trong đầu Dư Trạch Nam khẽ lướt qua một cái ý nghĩ, rồi bị giật mình bởi cái ý nghĩ của mình. Nhưng mà, khi anh ta nhìn thằng bé đang nằm trong ngực mình, rồi nghiêng đầu nhìn người đàn ông đối diện, đường nét kia...
Sao trước kia anh ta lại không phát giác ra?
“Được chứ, con muốn đi đâu chơi, khi nào đi, chỉ cần con thích thì lúc nào ba cũng có thể đưa con đi được hết!” Dư Trạch Nam mỉm cười nhéo khuôn mặt nhỏ bé trắng noãn của Hạ Đại Bạch, vẻ mặt đầy cưng chìu: “Nhưng mà, muốn đi đâu thì cũng phải hỏi ý kiến của mẹ con, hai chúng ta phải tôn trọng ý kiến của phụ nữ.”
Hốc mắt của Hạ Tinh Thần có chút ê ẩm, nhưng mà, khi thấy hai người phối hợp ăn ý như vậy, lo lắng vừa mới dâng lên trong lòng, rốt cục cũng đã hạ xuống.
Nghe thấy Dư Trạch Nam nói như vậy, cô nói: “Không được, ngày mai có buổi họp phụ huynh, con còn phải lên sân khấu biểu diễn dương cầm.”
“À đúng rồi!” Dường như là đến lúc này Hạ Đại Bạch mới chợt nhớ tới chuyện này: “Ba, hay là ngày mai… Ngày mai ba và Đại Bảo đến xem con biểu diễn đi! Con sẽ biểu diễn dương cầm đó!”
“Không được, Đại Bạch, ngày mai ba con bận rất nhiều việc.” Loại chuyện này, Hạ Tinh Thần vẫn không muốn làm phiền đến Dư Trạch Nam. Đúng là bạn thật, nhưng mà đi tham gia hoạt động gia đình, thì lại có ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.
“Không sao, ngày mai anh không bận.”
Hạ Tinh Thần không lên tiếng, chỉ nghe bên kia vang lên một âm thanh “Bốp”, là tiếng ly vỡ vụn.
“Dạ Kình, anh không sao chứ? Tay anh đã chảy máu rồi kìa.” Lan Diệp khẩn trương hô lên, cô ta vội vàng lấy khăn tay từ trong túi xách ra đưa cho anh cầm cầm máu.
Ngực của Hạ Tinh Thần như bị nghẹn lại, cô nghĩ, có lẽ bây giờ cô không còn lòng dạ nào để ăn mấy món ăn tinh xảo này nữa rồi.
“Chúng ta đừng ăn ở đây nữa, không phải Đại Bạch vẫn luôn la hét muốn đi ăn KFC sao? Mẹ dẫn con đi ăn, có được hay không?”
Hạ Đại Bạch cúi đầu xuống, Hạ Tinh Thần đưa tay qua ôm thằng bé, hai tay của thằng bé lập tức ôm chặt lấy cổ của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi thật sâu vào cổ cô.
Trên da cô lập tức cảm nhận được sự ướt át lạnh lẽo.
Thằng bé đang khóc...
Chóp mũi của Hạ Tinh Thần cũng cảm thấy chua xót theo. Nhưng mà, cô không nói gì, chỉ lặng lẽ ôm con càng chặt hơn.
Thật ra thì, cô cũng lo lắng khi thân phận của con bị đưa ra ngoài ánh sáng, nhưng mà... Vừa nghĩ tới chuyện, con ở trước mặt người khác, ngay cả một tiếng ‘Ba’ cũng không thể gọi, thân phận ba con của bọn họ vĩnh viễn không thể nào công khai được, thì trái tim của cô cảm thấy vô cùng đau đớn.
Cuối cùng, bọn họ ra về trong bầu không khí không mấy vui vẻ.
Dư Trạch Nam dẫn bọn họ đi mua thức ăn nhanh, kết quả, khi vừa đến tiệm bán thức ăn nhanh, thì Ngô Khung đã vội vã tới.
“Cô Hạ, ông chủ nói muốn tôi đưa cậu chủ về chỗ lão phu nhân.” Ở trước mặt Dư Trạch Nam, Ngô Khung nói chuyện rất cẩn thận.
Hạ Tinh Thần vốn tưởng rằng con nhất định sẽ không muốn đi, nhưng không nghĩ đến Hạ Đại Bạch cầm lấy túi đồ ăn rồi nói: “Đi thì đi, con phải nói cho bà nội biết ba là kẻ xấu xa! Kẻ lăng nhăng! Tên lường gạt! Quỷ đáng ghét!”
Hạ Đại Bạch vừa nói lẩm bẩm vừa đi theo phía sau Ngô Khung.
Hạ Tinh Thần đưa mắt nhìn con lên xe rời đi, gió lạnh thổi qua, trong lòng cô cũng lạnh.
“Em có dự định thế nào?” Dư Trạch Nam nhìn cô, cuối cùng cũng mở miệng hỏi.
“Dự định chuyện gì?” Hạ Tinh Thần giả ngốc, cô khẽ vuốt mái tóc đang bị gió thổi bay tán loạn, cố làm ra vẻ thản nhiên nói: “Chúng ta cũng vào tiệm bán đồ ăn nhanh, ăn đỡ cái gì đi.”
“Tôi mời em đi uống rượu.” Dư Trạch Nam nắm tay của cô: “Dẫn em đi ra bờ sông ngồi.”
Bờ sông, gió lạnh thấu xương.
Dư Trạch Nam cởi áo khoác dài của mình ra, lót trên đất, tự mình ngồi xuống trước, rồi vỗ vỗ vị trí bên kia. Hạ Tinh Thần vẫn đứng đó không động đậy: “Quần áo của anh đắt như vậy, cứ ngồi xuống như vậy, sẽ bị hỏng đấy.”
Dư Trạch Nam bật nắp lon bia rồi đưa tới: “Nhà có tiền. So với quần áo, thì sự hấp dẫn của anh quan trọng hơn. Nhanh, đừng dài dòng nữa, ngồi xuống đi.”
“Cuồng tự luyến.” Cô cũng ngồi xuống, cầm lấy lon bia.
Dư Trạch Nam lại mở một lon khác, anh ta uống liên tiếp mấy ngụm.
“Hạ Tinh Thần...” Đột nhiên anh ta gọi cô.
“Ừm?”
“... Thằng bé... Là con của anh ta?”
Động tác uống bia của Hạ Tinh Thần hơi dừng lại, cô nắm chặt lon trong tay.