“ŧıểυ Bạch, chú này rất đẹp trai…” Thằng bé rất có tâm trạng đánh giá đối phương.
Bạch Dạ Kình hừ lạnh: “Đẹp trai chỗ nào hả? Cả ngày không đứng đắn.” Lại nói, chỉ một bức hình thì sao có thể nhìn ra vẻ đẹp trai cơ chứ?
“Hình như Đại Bảo và chú ấy rất đẹp đôi.”
Mặt Hạ Đại Bạch tối sầm lại, cho nên, thằng nhóc này đang muốn về phe địch cơ à?
“Thế nào? Mẹ con không cần ba cho nên hiện giờ con định đổi giọng gọi người đàn ông khác làm ba hả?”
“Đương nhiên là không.” Hạ Đại Bạch vò tờ báo ném một phát vào thùng rác: “ŧıểυ Bạch, người khác có đẹp trai cũng không phải là ba ruột của con. Cho nên, dù như thế nào thì ba cũng phải theo đuổi được Đại Bảo nhà chúng ta về lại.”
“… Vì sao ba lại phải theo đuổi?” Bạch Dạ Kình đứng thẳng người, vẫn là bộ mặt đó.
Hạ Đại Bạch từ trên ghế trượt xuống: “Vậy nếu ba không theo đuổi thì… Sợ rằng Đại Bạch sẽ kết hôn với người khác mất. Con biết chú này, chú ấy là đối tượng xem mắt trước kia của mẹ. Bà cũng rất thích chú ấy, lúc trước bà nói Đại Bảo mang theo đứa con riêng như con không dễ để lập gia đình, cho nên mỗi ngày đều hy vọng Đại Bảo nhanh chóng kết hôn. Hiện giờ Đại Bảo có đối tượng tốt như vậy, nhất định bà lại muốn thúc giục mẹ kết hôn.”
Bạch Dạ Kình nhíu chặt hàng lông mày lại.
Hạ Đại Bạch đứng bên cạnh lắc đầu rồi đi ra ngoài, vừa thở dài: “Haiz, xem con này… Số con thật là khổ, đành phải gọi người khác làm ba rồi.”
Thằng bé đi đến cửa, vừa muốn kéo cánh cửa ra nhưng vẫn ló đầu nhìn vào, đôi mắt bồ câu đáng thương nhìn anh: “ŧıểυ Bạch à, nếu như sau này con có người khác làm ba, thì ba vẫn là ‘ŧıểυ Bạch’ mà con yêu nhất.”
Mặt Bạch Dạ Kình lại càng tối sầm hơn, loại thổ lộ này anh làm thế nào cũng không cảm động được.
Mấy ngày tiếp theo, trên phương diện làm việc, Hạ Tinh Thần và Bạch Dạ Kình vẫn không tiếp xúc gì nhiều.
Chỉ là ngẫu nhiên vào buổi sáng thực hiện nghi thức chào cờ, nhưng mà không thường xuyên. Anh bận rộn nhiều việc, không phải sáng nào cũng xuất hiện ở trong văn phòng.
Thành phố này, mùa đông càng ngày càng lạnh, lạnh đến nỗi làm cho xương cốt cả người đều đau nhức.
Mẹ cô đã khỏi hẳn, rất muốn về Lương Thành. Nhưng cùng nhau sống lâu như vậy, thật sự Hạ Tinh Thần không nỡ.
Trước khi rời đi một ngày, cô đi dạo phố mua cho mẹ hai chiếc áo bông cho mẹ về quê mặc. Khi tiến vào ŧıểυ khu cô nhìn thấy một chiếc xe sang trọng đậu dưới gốc cây, cô không suy nghĩ nhiều mà kéo lại quần áo đi vào thang máy.
Cô hà hơi một cái, dậm chân, cái mũi vẫn bị lạnh mà đỏ bừng.
Khi cô cầm chìa khóa mở cửa, Thẩm Mẫn đang ngồi dưới đất thu dọn hành lý.
“Mẹ, con đã nói rồi, chờ con về thu dọn cho. Thắt lưng mẹ không tốt, đừng ngồi xổm dưới đất nữa.” Hạ Tinh Thần đặt đồ xuống, cô nhanh tay đỡ Thẩm Mẫn dưới đất đứng dậy.
Thẩm Mẫn đẩy cô ra: “Con về đúng lúc lắm, Dạ Kình vừa tới, đang thay đèn trong phòng tắm.”
“Sao cơ?”
Hạ Tinh Thần kinh ngạc, thật sự cực kì kinh ngạc.
Anh… Sao đột nhiên tới đây vậy?
Không dừng lại lâu, cô nhanh chân đi vào phòng tắm. Căn phòng tắm chật hẹp, áo khoác lên cái thang, người đàn ông đang leo lên thang ngửa đầu thay bóng đèn.
Bóng đèn bị hỏng hai ba hôm nay, vốn định tìm thợ sửa chữa tới nhưng bận rộn quá lại quên mất.
Vốn Hạ Tinh Thần định tự mình thay, không nghĩ tới….
Lần đầu tiên cô nhìn thấy anh làm việc này.
Tay áo sơ mi xoắn lên cao, lộ ra đoạn cánh tay rắn chắc, động tác mở bóng đèn cực kì thành thạo.
Hạ Tinh Thần cảm thấy cô bị mê hoặc rồi, nếu không sao có thể cảm thấy người đàn ông này thay bóng đèn thôi mà cũng làm cho người ta cảm thấy được mùi vị của đàn ông.
Đây cũng là lần đầu tiên cô phát hiện, thì ra người đàn ông này cũng có một mặt như vậy. Trước kia chỉ cảm thấy anh hoàn toàn không dính khói lửa phàm tục.
“Nhìn cái gì vậy?” Bạch Dạ Kình thấy cô, anh hơi cúi đầu xuống, bốn mắt nhìn nhau.
Cô lúng túng, trái tim đập loạn nhịp, cố ý che giấu: “Tôi… Chỉ là cảm thấy ngoài ý muốn, sao anh lại ở đây?”
Có thể khiến anh đổi bóng đèn cho, có lẽ cũng chỉ có mẹ mà thôi.
Bạch Dạ Kình lại ngửa đầu, vừa chăm chú thay bóng vừa trả lời cô: “Hạ Đại Bạch nói hôm nay tới nhà bà nɠɵạı cho nên tôi muốn qua xem thử.”
Hạ Tinh Thần hiểu ý anh, anh tới đây vì bà nɠɵạı của con trai, là vì mặt mũi của con trai mà không phải là cô…
“À… Cảm ơn.”
Cô chua chát nói lời cảm ơn, rõ ràng rất hợp lý nhưng sao trong lòng lại không vui như vậy?
Bạch Dạ Kình cảm thấy tiếng cảm ơn này thật chói tai. Từ trên cao anh liếc cô một cá: “Bật đèn thử một chút.”
“À… Được.”
Cô hoàn hồn, xoay người muốn đi bật đèn. Nhưng mà dưới sàn ẩm ướt. lúc cô xoay người, dưới chân lảo đảo một cái lập tức đụng phải cái thang.”
Cái thang nghiêng qua một cái, mắt thấy Bạch Dạ Kình sắp ngã xuống. Hạ Tinh Thần vô cùng hoảng sợ: “Cẩn thận.”
Cô kêu lên một tiếng, bất chấp bản thân đứng không vững lập tức đỡ cây thang. Bạch Dạ Kình có thân thủ tốt, cây thang vừa ngã xuống anh đã nhanh nhẹn nhảy xuống vững vàng tiếp đất. Nhưng mà cây thang thì khác, trực tiếp đổ lên người cô.
Trong lòng anh căng thẳng, lập tức đưa tay ra ôm cô vào lòng, cả người che chở cho cô
“Rầm.” Một tiếng, cây thang ngã xuống, chỗ này quá hẹp, bọn họ muốn tránh cũng không tránh được, lưng của Bạch Dạ Kình vẫn bị cây thang đập vào.
Rất lâu sau Hạ Tinh Thần vẫn chưa lấy lại tinh thần, được người đàn ông ôm vào lồng ngực, cảm nhận nhiệt độ trên người anh, nghe tiếng tim đập của anh, trái tim của cô cũng không khống chế được mà đập loạn.
Vừa nãy….
Nếu anh không tay ra có lẽ cô đã bị cây thang đập cho bị tàn phế rồi.
“Cô thế nào rồi?” Đến khi trên đầu vang lên giọng nói của anh, cô mới hoàn hồn lại.
“… Tôi không sao.” Cô cố gắng để cho giọng nói của mình tự nhiên một chút.
Vào thời khắc này, cửa phòng tắm mở ra, Thẩm Mẫn lo lắng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Hạ Tinh Thần lúng túng, cô vội vàng đẩy người đàn ông ra, Bạch Dạ Kình bị đau kêu lên. Hạ Tinh Thần hoảng hốt, lúc này mới biết anh bị thương.
“Có phải bị thương ở đâu rồi không? Để tôi xem một chút.” Hạ Tinh Thần lo lắng nhìn anh, bàn tay cô sờ vào áo sơ mi của anh, rõ ràng trên áo có vết máu.
Cô kéo anh đi ra ngoài phòng tắm, Thẩm Mẫn nhanh chân đi tìm hộp đựng thuốc: “Nhìn miệng vết thương có lẽ là bị thương không nhẹ.”
Bạch Dạ Kình nhìn bàn tay nhỏ vẫn đang nắm lấy tay mình, anh chỉ cảm thấy mềm mại không nói nên lời, sự mềm mại đó…. Lan tràn đến ngực anh, làm cho gương mặt vốn không có biểu tình gì cũng dịu đi đôi chút.
Hạ Tinh Thần để anh ngồi xuống ghế sô pha: “Anh mau cởi áo ra tôi xem một chút.”