Hạ Tinh Thần cũng hiểu được tại sao trên tin tức thay đổi nói anh không bị thương, hóa ra cục diện chính trị hiện giờ loạn trong giặc ngoài.
Cô gật đầu: "Cậu yên tâm tôi sẽ chăm sóc tốt cho anh ấy."
Lãnh Phi gật gật đầu liền dẫn cô vào trong phòng. Trong phòng, từ bên ngoài nhìn không lớn, nhưng bố cục bên trong cũng đầy đủ mọi thứ.
Bên trong chỉ những người anh tin tưởng được, bầu không khí nghiêm túc nghiêm trọng.
Trái tim của Hạ Tinh Thần cũng căng thẳng, hỏi: "Anh ấy ở đâu?"
"Đi theo tôi." Lãnh Phi dẫn Hạ Tinh Thần đi về phía một gian phòng ngủ duy nhất ở đây. Cậu ta nâng tay gõ cửa, nghe được tiếng bên trong mới quay ngược lại dặn dò cô: "Có thể sẽ có chút máu me, cô phải chuẩn bị tâm lý trước."
Hạ Tinh Thần hít sâu gật đầu. Lúc này Lãnh Phi mới đẩy cửa vào.
Tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý trước, nhưng đột nhiên nhìn thấy tình cảnh trong phòng, Hạ Tinh Thần vẫn là bị sợ hãi lùi về phía sau mấy bước.
Cả giường đều là máu khiến cho hai chân cô như nhũn ra, đầu váng mắt hoa.
Máu.
Trên khăn trải giường, trên mặt đất, còn có trên người anh tất cả đều là máu đỏ sẫm, nhìn thấy mà ghê người.
Anh hấp hối nằm ở đó, ngực bị thương do vụ nổ, máu thịt lẫn lộn. Trên cánh tay thậm chí còn nhìn thấy cả gân cốt lộ ra.
Hạ Tinh Thần đứng ở kia, chỉ cảm thấy hô hấp đều có chút khó khăn.
"Anh ấy… Tại sao lại bị thương nghiêm trọng như vậy?"
Theo lý mà nói, có nhiều vệ sĩ như vậy, anh ấy không nên bị như vậy mới đúng.
"Là vì cứu một đứa bé." Lãnh Phi nhẹ nhàng miêu tả.
Hạ Tinh Thần đã hiểu.
Chỗ cao không chịu nổi lạnh lẽo, quyền lực và nguy hiểm luôn cùng tồn tại. Anh là Tổng thống, trừ việc vượt lửa qua sông không có đường để lùi bước.
Không phải không có lý do mà người đàn ông này có thể trở thành Tổng thống trẻ nhất mà lại được mọi người yêu thích.
Cô nhìn anh, trong lòng không tự giác lướt qua cảm giác là lạ nào đó.
Là sùng kính, cũng là khâm phục.
Hạ Đại Bạch thật may mắn khi có một người ba có trách nhiệm như vậy.
Một lúc lâu sau, bác sĩ Phó Dật Trần đã xử lý xong miệng vết thương của anh đi ra phòng ngủ. Hạ Tinh Thần vội vàng theo sau: "Bác sĩ Phó, tình huống của anh ấy thế nào?"
"Hiện tại là hôn mê. Bị thương nặng như vậy, buổi tối nhất định sẽ phát sốt. Đến lúc đó, cô nhớ rõ dùng cồn giúp cậu ta lau qua toàn thân."
"Được. Tôi nhất định sẽ làm. Còn có cái gì phải chú ý không?"
"Miệng vết thương trên người không thể để dính nước. Đây là số điện thoại của tôi, nếu buổi sáng ngày mai cậu ta còn không có hạ sốt thì lập tức gọi điện thoại cho tôi." Phó Dật Trần lấy bút ‘xoẹt xoẹt’ viết một dãy số.
Mày Hạ Tinh Thần khẽ nhíu lại, lo lắng nhìn về phía phòng ngủ: "Bác sĩ Phó không ở lại đây sao?"
Cô sợ nhỡ đâu có chuyện gì xảy ra cô lại không biết làm thế nào.
"Quảng trường Bạch Vũ còn có rất nhiều người bệnh, tôi phải đến chủ trì. Hơn nữa, bên ngoài mọi người biết quan hệ của tôi với Tổng thống, nếu tôi biến mất trong thời gian dài, bên ngoài tất nhiên sẽ nghi ngờ."
Trong lòng cô lo lắng tình huống của anh, nhưng trước mắt cũng thật sự không có cách khác.
Sau khi Phó Dật Trần rời đi, ngay sau đó Lãnh Phi cũng mang theo mấy người đi rồi.
Bạch Dạ Kình hôn mê bất tỉnh, tất nhiên Lãnh Phi phải xuất hiện trước truyền thông ổn định lòng dân. Hơn nữa, người gây ra chuyện này cũng phải nhanh chóng điều tra ra, nếu không mỗi giây mỗi phút anh đều là nguy hiểm.
Lập tức trong phòng cũng chỉ còn lại cô và Bạch Dạ Kình, cũng may bên ngoài có vệ sĩ cẩn thận tuần tra xung quanh.
Hạ Tinh Thần hít thở sâu, sau khi ổn định tinh thần mới lại đẩy cửa đi vào.
Trong phòng, mấy người Lãnh Phi đã muốn xử lý thảm và ga giường dính máu, anh ở trên giường cũng được băng bó qua, cả người cũng đã không có nhìn thấy ghê người như vừa rồi.
Nhưng...
Tim của cô vẫn thắt lại, thật khó chịu.
...
Buổi tối, quả nhiên anh phát sốt, cả khuôn mặt đỏ bừng, mày nhăn lại chắc là rất khó chịu.
Hạ Tinh Thần không dám chậm trễ, nhanh chóng lấy nước vắt một cái khăn mặt đắp trên trán anh. Chỉ là tay vừa đụng vào trán anh, hô hấp anh nặng nề, cánh tay bỗng nhiên bắt lấy tay cô.
Anh gần như dùng toàn bộ sức lực, cô có thể cảm giác được bàn tay nóng rực của anh bởi vì rất dùng sức mà đang run rẩy.
Nhưng mà...
Giờ phút này anh rất suy yếu. Chỉ cần cô nhẹ nhàng tránh ra là có thể giãy ra khỏi tay anh.
Nhưng cô không dám, sợ không cẩn thận đụng vào đến miệng vết thương trên người anh.
"Thả lỏng chút, là tôi. Anh đang sốt, tôi phải giúp anh." Hạ Tinh Thần nhẹ nhàng nói.
Bạch Dạ Kình mơ mơ màng màng, chỉ nghe thấy một giọng nói dịu dàng tinh tế đích vang lên bên tai, giống như là mưa xuân ấm áp có thể dễ dàng khiến lòng người an tâm.
Lông mi anh run run, lúc lâu sau mới gian nan mở ra. Trước mắt mơ hồ, khuôn mặt lo lắng của người con gái dần dần hiện ra.
"Là cô?" . đam mỹ hài
Giọng anh khàn khàn, môi khô đến phát đau. Nhìn thấy cô thì nhẹ nhàng thở ra.
Hạ Tinh Thần gật đầu: "Lãnh Phi bảo tôi đến chăm sóc anh, anh thả lỏng đi tôi sẽ cố gắng nhẹ nhất không làm anh đau."
Mắt anh chớp chớp xem như đã biết. Lúc này mới dần dần thả lỏng cảnh giác, bàn tay to cũng rời khỏi cổ tay cô.
Hạ Tinh Thần đặt khăn mặt lên trên trán anh, sau đó lại cầm cồn quay lại.
Nhìn anh, lúc này lại cảm thấy khó xử. Chết rồi! Phải lau người cho anh ấy à?
"Sao vậy?" Bạch Dạ Kình cảm giác được cô không tiến lên, không có mở mắt chỉ suy yếu hỏi.
"...Bác sĩ Phó dặn tôi, anh sốt thì dùng cồn lau người cho anh..." Giọng nói Hạ Tinh Thần giải thích ngày càng bé.
Lúc này Bạch Dạ Kình mới mở mắt liếc cô một cái. Anh thấy rõ ràng vẻ ngượng ngùng khó xử trên khuôn mặt cô.
"Đưa cồn cho tôi đi, tôi tự mình lau..." Anh dùng lực ý chí mạnh mẽ chống đỡ không cho bản thân lại hôn mê. Tay không bị thương sờ về phía chai cồn. Nơi chạm qua đều ướt át.
Hạ Tinh Thần vừa thấy, nhanh chóng bắt lấy tay anh, sợ hãi nói: "Anh đừng lộn xộn! Nhỡ làm rách miệng vết thương sẽ rất đau."
Đôi môi trắng bệch của Bạch Dạ Kình nhếch lên: "Đau như này không tính là gì."
Vết thương to nho nhỏ trên người anh có bao nhiêu, ngay cả chính anh đều không đếm được hết. Từ nhỏ lớn lên trong quân đội, huấn luyện tàn khốc như nào anh đều chịu đựng qua.
So sánh với mưa bom bão đạn, roi quất đao cắt thì thương như này có tính là gì?
Tuy rằng anh chỉ nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng nghe vào trong tai Hạ Tinh Thần lại cảm thấy được chua xót và đau lòng.
"Tôi giúp anh. Anh chỉ cần ngoan ngoãn không cần lộn xộn." Cô kéo ghế dựa ngồi bên cạnh giường.
Bạch Dạ Kình nhíu mày, nhìn cô chằm chằm. Cô dùng bông dính cồn, cẩn thận lau qua vành tai anh.
Rồi sau đó... cổ, xương quai xanh... chỗ ngực không có bị thương...
Xuống chút nữa...
Ngón tay cô rơi xuống qυầи ɭóŧ của người đàn ông, có thể cảm giác được ánh mắt sâu thẳm phức tạp của anh còn nhìn chằm chằm mình, mặt cô càng ngày càng đỏ.
Cắn cắn môi, rầu rĩ mở miệng: "Anh nhắm mắt lại!"
Nếu anh còn nhìn chằm chằm, cô sẽ không chết vì thẹn thùng chứ?
Tuy rằng cái gì hai người cũng đều đã làm hết rồi, nhưng đó là năm năm trước. Hơn nữa, cô vẫn cho rằng đó chỉ là mơ, hiện tại nhớ đến đều mơ mơ màng màng, cho nên...