“Nhớ uống nhiều nước ấm đấy, tôi không cần phải nhắc nữa đúng không?”
“Biết rồi! Cậu hai, anh đã nói một trăm lần rồi.” Hạ Tinh Thần móc móc lỗ tai, giả bộ như lỗ tai không thể nghe được nữa. Dư Trạch Nam tức giận đến nhăn mặt, cuối cùng anh ta lại đưa tay ra nhéo lỗ tai mềm mại của cô: “Đừng có mà không biết điều đấy nhé, người khác muốn cậu chủ như tôi nhắc nhở, tôi còn ngại phí nước bọt đấy.”
Hạ Tinh Thần khẽ mỉm cười: “Trở về đi. Tôi sẽ nhớ uống nước.”
“Cái này còn được.” Dư Trạch Nam nhìn cô, anh ta lại cẩn thận chỉnh áo khoác ngoài cho cô: “Nghe nói thời tiết ngày mai lại lạnh hơn, nhớ mặc nhiều vào.”
Hạ Tinh Thần nhìn anh ta: “Nếu không phải lần này đi công tác cùng anh, thì đúng là không thể nào biết được anh là người cẩn thận như vậy.”
“Vậy thì phải xem người đó là ai. Tôi không phải là người hay tùy tiện quan tâm người khác.”
“Yes yes yes, tôi đây cực kỳ vinh hạnh. Thôi nhanh đi về đi.”
“Em đi trước đi, tôi nhìn em lên lầu.”
Hạ Tinh Thần thật sự không còn chút sức lực nào nữa, cô đành xách hành lý xoay người bước vào ŧıểυ khu trước. Nhưng mà, một màn này trong mắt người nào đó, lại giống như là hai người đang quyến luyến không nỡ chia lìa.
Cô xách hành lý. Trong lúc lặng lẽ chờ thang máy, thì cô đổi sim điện thoại di động thành sim ở trong nước, mở máy, từ đầu đến cuối cô đều cúi đầu, lúc cửa thang máy mở ra, cô đang muốn cất bước đi vào, thì cảm thấy eo mình bị cái gì đó giữ lại, tiếp theo đó, cả người cô ngã vào trong một lồng ngực rắn chắc.
Không đợi đến khi cô phục hồi tinh thần lại, thì lối thoát hiểm ở bên cạnh đã bị đá văng ra, cả người cô đã bị cánh tay dài rắn chắc của đàn ông kéo vào cầu thang u tối.
Hơi thở này…
Quá quen thuộc…
Quen thuộc đến nổi, cách gần như vậy, mà trái tim của cô vẫn không ngừng đập nhanh hơn vì anh.
Trong không gian u tối, hô hấp của anh rất nặng nề. Trong đây tối đến nỗi đưa tay ra mà không thể nhìn thấy được năm ngón, rất khó có thể thích ứng, trừ cặp mắt hung ác sắc bén kia, thì căn bản là không thấy rõ được sắc mặt của anh lúc này. Nhưng mà, Hạ Tinh Thần vẫn có thể cảm giác được khí lạnh trên người anh.
Anh… Tại sao anh lại ở đây?
Còn chưa kịp phục hồi lại tinh thần, Bạch Dạ Kình đã đột nhiên cúi người xuống, hôn môi của cô, nhưng mà, nụ hôn kia cũng không dừng ở trên môi cô được bao lâu, nụ hôn kia dọc xuống cằm, đi xuống cổ, dừng ở xương quai xanh của cô, rồi xuống thêm chút nữa…
Mỗi một lần, đều rất thô bạo. Là hôn, nhưng cũng như là cắn.
Hạ Tinh Thần cảm thấy đau, cô đẩy anh ra: “ Bạch Dạ Kình, đừng…”
Trong đầu cô chỉ lặp đi lặp lại hình ảnh anh ở chung với Lan Diệp kia, trái tim cô đau thắt lại, từng mạch máu như bị kéo căng ra, sức lực cự tuyệt cũng dần mạnh hơn.
Cô càng khước từ, thì động tác của Bạch Dạ Kình lại càng thô bạo hơn.
Trong lòng cô vừa giận lại vừa sợ. Mặc dù nơi này tối om, nhưng mà bình thường, những người ở tầng hai, thỉnh thoảng muốn rèn luyện thân thể cũng sẽ đi cầu thang bộ này. Nếu như bị người ta bắt gặp, cô thật…
“Anh buông em ra!” Cô giãy giụa, giọng nói có chút run rẩy. Cô dùng tay kéo tay của anh ra. Nhưng mà, cô vẫn còn đang bệnh, nên không còn bao nhiêu sức lực, bây giờ muốn kéo cũng kéo không ra. Bạch Dạ Kình dùng thân thể rắn chắc của mình để giữ cô lại: “Em cự tuyệt anh? Em cũng cự tuyệt anh ta như vậy sao, hay là để mặc cho anh ta muốn làm gì thì làm?”
Anh hỏi, trong lòng lại bắt đầu ghen tỵ. Trước đây, đã bao nhiêu lần mình thân mật với cô, nhưng đã lần nào cô chân chính cự tuyệt như vậy chứ?
Nhưng mà, lần này, lại kiên quyết như vậy, làm ra dáng vẻ bất khả xâm phạm như vậy.
Tự nhiên Bạch Dạ Kình đã nghĩ rằng, Dư Trạch Nam đã làm cho trái tim cô thay đổi, nên thân thể tự nhiên cũng sẽ biến hóa theo. Thân thể của phụ nữ, luôn luôn thành thực hơn so với miệng rất nhiều.
Bạch Dạ Kình cắn vào cái miệng nhỏ nhắn của cô. Nghĩ tới, có thể là Dư Trạch Nam đã hôn cô như vậy, đầu lưỡi tức giận xông vào, bá đa͙σ muốn xóa sạch đi hơi thở của người đàn ông khác trong miệng của cô.
Hạ Tinh Thần cảm thấy tức giận với sự mạnh mẽ của anh, anh thản nhiên không thèm để ý tới cảm nhận của cô, giống như cô chỉ là con búp bê không có trái tim, cứ để mặc cho anh càn rỡ, mặc cho anh khi dễ.
Cô không thể cử động, chỉ có thể nắm chặt tay lại. Người này, sao có thể đáng ghét như vậy? Dường như Bạch Dạ Kình thực sự tức giận, anh không nhịn được nữa, trực tiếp dùng một tay để giữ lấy hai tay của cô, giơ cao lên, đè ở đỉnh đầu. Một tay kia, bắt đầu lần xuống khóa quần của cô… Muốn kéo xuống.
Người này!
Hạ Tinh Thần vừa kinh vừa sợ, dường như giọng nói đã trở nên nghẹn ngào: “Bạch Dạ Kình, em không cho phép anh đối xử với em như vậy!”
“Cho nên, chỉ cho phép Dư Trạch Nam làm như vậy đối với em thôi sao?” Bạch Dạ Kình nghiến răng nghiến lợi, anh dùng ánh mắt lạnh lẽo để nhìn vào đôi mắt đầy lửa giận và uất ức của cô: “Nếu đã có thể mặc bikini ở trước mặt anh ta, thì cần gì phải giả bộ dè dặt ở trước mặt anh!”
“Anh dừng tay lại, có nghe hay không?” Giọng nói của cô vừa nhỏ lại vừa như phát run.
Nhưng mà, dù có làm như vậy thì chắc cũng không có tác dụng gì với anh.
Cô cực kỳ tức giận, cắn xương quai xanh của anh, lưu lại một dấu răng rõ nét ở trên xương quai xanh của anh rồi mới nhả ra: “Bạch Dạ Kình, anh là kẻ khốn kiếp! Anh thật sự rất quá đáng…”
Giọng nói của cô càng ngày càng nghẹn ngào.
Trong bóng tối, anh mơ hồ có thể nhìn thấy nước mắt của cô đang rơi xuống. Những giọt lệ kia, khiến cho lồng ngực anh như cứng lại, đau như bị người khác đấm thẳng một đấm vào.
Dường như đó chính là lời cự tuyệt lớn nhất với anh. Anh chạm vào lại khiến cô khó chịu như vậy sao?
“Hạ Tinh Thần…” Anh mở miệng gọi tên cô, trong bóng rối, giọng nói của anh nặng nề, dường như không có chút nhiệt độ nào.
Cô dùng tiếng nấc nghẹn ngào để đáp lại anh.
Anh nâng mặt của cô lên, cho dù đang ở trong bóng tối như vậy, anh vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy đôi mắt đầy nước mắt của cô: “… Có phải là em thật sự cảm thấy chán ghét anh hay không?”
Mỗi một chữ, đều nặng nề. Còn có… Vô cùng thất vọng.
“Chẳng lẽ không nên chán ghét sao?” Rõ ràng là đã đưa Hạ Đại Bạch đi gặp Lan Diệp, rõ ràng cũng đã nhận định Lan Diệp sẽ là mẹ kế của Hạ Đại Bạch, tại sao vẫn còn giống như là muốn chiếm cô làm của riêng vậy? Lại còn xâm phạm cô nữa… Cho dù là trước kia, khi anh sắp kết hôn với Tống Duy Nhất, anh cũng đâu có mang Hạ Đại Bạch đi gặp mặt cô ta.
Mà bây giờ, Lan Diệp…
Rõ ràng là không giống như trước…
Hạ Tinh Thần cảm thấy càng ngày mình càng trở nên hẹp hòi đối với người đàn ông này, càng ngày càng để ý nhiều hơn, trái tim càng ngày càng hẹp hòi. Hẹp hòi đến nỗi, không thể chấp nhận được chuyện Hạ Đại Bạch sẽ gọi người phụ nữ khác là mẹ, càng không thể tha thứ cho hình ảnh anh hôn người phụ nữ khác.
“Được. Chán ghét…” Anh nặng nề nhắc lại chữ ghét này, giống như là muốn cắn thủng nó vậy, ánh mắt anh nhìn cô càng thêm nặng nề: “Vậy anh lại hỏi em, nếu để em chọn giữa anh và Dư Trạch Nam, em sẽ chọn ai?”
Chọn như thế nào?
Cô có thể chọn sao?
Thế nhưng trên thực tế, từ khi bắt đầu cho đến khi kết thúc, cô nào có quyền lựa chọn sống chung với anh? Tất cả chỉ đều do anh quyết định mà thôi. Mà giữa bọn họ, nhiều lắm cũng chỉ có thể coi là ‘sống chung’ mà thôi. Chưa bao giờ thực sự xác định mối quan hệ chắc chắn nào…