Ngoài người đàn ông trước mặt ra thì Hạ Tinh Thần chưa từng được ai hôn. Ngày trước khi yêu Hứa Nham, hai người họ mới chỉ nắm tay thôi là đã mặt đỏ tai hồng rồi.
Hơn nữa... đối với cô, trải nghiệm khi hôn môi đã là chuyện của năm năm trước rồi.
Vậy nên... lúc này hôn môi là chuyện gì đó hoàn toàn lạ lẫm.
Cô nhắm chặt mắt, thậm chí còn không biết lấy hơi như nào. Một lớp mồ hôi mỏng dần xuất hiện trên chóp mũi cô.
Người đàn ông bỗng nhiên hôn sâu hơn.
Hạ Tinh Thần vẫn còn choáng váng bởi cái nóng như thiêu đốt. Khi cô lấy lại tinh thần liền dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn người đàn ông.
Anh cũng không tiến gần hơn nữa, chỉ nheo mắt nhìn cô: “Còn dám lộn xộn không?”
...
Tâm trí Hạ Tinh Trần vẫn còn choáng váng một lúc lâu, giống như bị thiếu oxy một cách trầm trọng.
Người đàn ông bên cạnh đã đứng dậy rời đi, vậy mà cô vẫn cảm nhận được sức nóng như muốn đốt cháy cả người mình.
Điên rồi! Muốn điên thật rồi!
Sao cô có thể để anh hôn loạn mình như vậy? Lại còn không chỉ một lần! Chắc người đàn ông này sẽ không hiểu nhầm là mình cố tình hùa theo đấy chứ!
Hối hận quá đi.
Cô “A...” một tiếng thật dài rồi vùi khuôn mặt đỏ bừng vào gối.
Khi hít thở, cô vẫn có thể ngửi thấy mùi của anh còn sót lại trong chăn bông. Hạ Tinh Thần ôm ngực, nhịp tim… mất kiểm soát rồi...
Cảm giác này thật sự quá tệ!
...
Hôm sau, Hạ Tinh Thần mặc đồ cho cậu chủ ở trên giường. Hạ Đại Bạch vẫn còn buồn ngủ, ngáp một cái rồi hỏi: “Đại Bảo, ŧıểυ Bạch đâu? Sao vẫn còn chưa dậy?”
“Ba con dậy từ lâu rồi. Con nghĩ ba sẽ ngủ nướng giống con à.”
Nhắc đến anh, cô không khỏi nghĩ đến chuyện xảy ra đêm qua, giờ chỉ nghĩ lại thôi cũng thấy xấu hổ rồi. Tí nữa cô vẫn nên giải thích rõ ràng với anh nhỉ?
“Vậy tối qua hai người đã sinh em bé chưa?” Hạ Đại Bảo nghĩ đến vấn đề mấu chốt.
“Con còn dám hỏi! Nếu không phải con có ý xấu thì chúng ta cũng sẽ không...” Cô phàn nàn một hồi, nhưng khi nói đến đây bỗng nhiên phanh gấp.
Có lẽ thằng nhóc đã thấy mùi mờ ám ở đây, nghiêng đầu, hai mắt mở lớn nhìn cô: “Cũng sẽ không làm sao?”
Hạ Đại Bạch mặc quần áo xong thì xuống nhà ăn sáng. Cô về phòng tắm rửa, sau khi cân nhắc, cô quyết định sẽ nói rõ mọi chuyện với anh.
Về sau cô còn phải ở đây chăm sóc Đại Bạch, không ít thì nhiều hai người vẫn sẽ phải chạm mặt nhau nên nếu không nói rõ ràng thì thật là xấu hổ!
Khi cô đi xuống tầng cũng là lúc Bạch Dạ Kình thức dậy đi ra khỏi phòng. Hạ Tinh Thần cố gắng đuổi kịp bóng dáng đó: “Ngài Tổng thống.”
Bạch Dạ Kình dừng bước, quay người nhìn cô với biểu cảm từ trên cao nhìn xuống.
Lúng ta lúng túng.
Mấy người Lãnh Phi ở phía sau anh cũng quay đầu lại nhìn. Như thế này thì bảo cô mở mồm kiểu gì?
Hạ Tinh Thần bước đến gần anh, lúng túng hạ giọng: “Tối hôm qua… tôi mong anh không hiểu nhầm tôi.”
Bạch Dạ Kình mím môi: “Hiểu nhầm?”
“Tôi… tôi tưởng là Hạ Đại Bạch, quả thật không nghĩ đó là anh. Vì vậy tối hôm qua chỉ là một tai nạn thôi, anh hãy quên nó đi kẻo gây ra hiểu nhầm gì đó đáng xấu hổ…”
Tốt lắm!
Hôn xong rồi bảo Bạch Dạ Kình anh quên đi chắc chỉ có người phụ nữ này thôi! Ngoài kia thì có bao nhiêu người phụ nữ mơ tưởng được hôn anh?
Ánh mắt anh lạnh lùng liếc nhìn cô, nhàn nhạt nói: “Tôi sẽ không nhớ những chuyện cỏn con như vậy.”
Nói xong liền phớt lờ cô, khi bước lên xe rời đi cũng không hề quay đầu.
Nhìn đoàn xe dần dần mất hút, Hạ Tinh Thần đứng đó tự khinh bỉ bản thân mình.
Chuyện nhỏ...
Cũng đúng.
Người hàng ngày phải giải quyết nhiều việc như ngài Tổng thống sao có thể để ý đến chuyện “ngoài ý muốn” như thế này?
Vì vậy, sao cô phải nhắc nhở và giải thích một điều không cần thiết?
Nực cười làm sao!
Hạ Tinh Thần rất khó chịu.
Khi quay người, trong tâm trí cô vẫn là cảnh anh lạnh lùng nói “Tôi sẽ không nhớ”, đồng thời tâm trạng cô cũng tụt dốc không phanh một cách khó hiểu.
Có lẽ cô cũng không thật sự mong anh không nhớ điều đó?
...
Sau khi ăn sáng, Hạ Tinh Thần tiếp tục chuẩn bị tài liệu đánh giá.
Hạ Đại Bạch đang ở bên cạnh vui vẻ chơi súng mô phỏng do Lãnh Phi mang đến.
Có lẽ đàn ông có một niềm thích thú đặc biệt với những thứ này, đến cả trẻ con cũng vậy.
Hạ Tinh Thần đã từ bỏ việc bảo Hạ Đại Bạch không được chơi thứ này, vì điều đó là vô ích.
Điện thoại cô bỗng nhiên vang lên. Cô liếc nhìn dãy số nhấp nháy trên màn hình rồi đặt bút xuống và nhấc máy.
“Tinh Trần, bà nội giúp con hẹn người ta rồi.” Là bà cụ gọi đến.
“Gì cơ ạ?”
“Chuyện xem mắt lần trước bà nói với cháu đó, cháu quên rồi à?”
“...” Đúng là Hạ Tinh Thần quên luôn chuyện này rồi.
“Bà sẽ gửi địa chỉ cho cháu, cháu đến nhanh lên. Phải có mặt trước mười một giờ, đừng để mọi người đợi lâu, biết chưa?”
Bà cụ không cho cô thời gian để từ chối, mười giây sau địa chỉ đã xuất hiện trên màn hình điện thoại của cô.
Cô nhướng mày nhìn điện thoại mình. Hạ Đại Bạch đi tới hỏi: “Sao vậy?”
“Xem mắt.”
“Xem mắt?”
“Nếu con không thích, mẹ sẽ không đi.” Hạ Tinh Thần nhìn con trai rồi chuẩn bị xoá địa chỉ.
“Đi, phải đi chứ.” Hạ Đại Bạch giành lấy điện thoại, leo lên đùi Hạ Tinh Thần, hai bàn tay nhỏ áp vào mặt cô: “Đại Bảo, chú nhỏ sắp cưới dì nhỏ rồi, có lẽ bố cũng sẽ cưới người khác, vậy nên… mẹ cũng nên tìm một người lấy mẹ đi. Mặc dù Đại Bạch nghĩ là mẹ có thể gả cho con, nhưng mà… con còn nhỏ quá, cô giáo nói con chưa được kết hôn.”
Hạ Tinh Thần nhìn con trai, mắt cô dần đỏ lên.
Đúng vậy.
Không lâu nữa Bạch Dạ Kình sẽ kết hôn với Tống Duy Nhất. Lúc đó cô sẽ phải rời khỏi đây, rời khỏi Đại Bạch của mình...
Càng nghĩ về điều đó, cô càng cảm thấy buồn.
Nhưng cô không dám biểu hiện gì trước mặt đứa bé.
Chỉ cười và nắn bóp hai má tròn như bánh màn thầu của đứa trẻ: “Mẹ hiểu rồi, nghe lời con. Nếu mẹ gả đi thì con phải đến làm phù rể nhí cho mẹ đó.”
“Vâng ạ.” Đứa bé đồng ý luôn, nghĩ một chút lại nói: “Nhưng người đó phải đẹp trai hơn ba, giàu hơn ba và phải đối xử tốt với mẹ nữa.”
Thời gian hẹn vẫn chưa tới nên có lẽ người kia cũng chưa tới. Nghĩ như vậy cô chọn một vị trí bên cửa sổ rồi ngồi xuống. Cô cũng không chú ý đến buổi xem mắt này lắm nên có mang theo một quyển sách, ngẫu nhiên lật mấy trang.
Bên ngoài quán cà phê, một đoàn xe chầm chậm đi tới. Cửa sổ chiếc xe ở giữa bỗng hạ xuống, lộ ra khuôn mặt dễ nhìn của một đàn ông trẻ tuổi.