Thẩm Mẫn là người từng trải, lời nói cũng vô cùng bình tĩnh và lý trí: “Thân phận cách xa nhau, chính bản thân con phải suy nghĩ thật kỹ. Hai người các con không phải nói đơn giản là vấn đề một gia đình có tiền hay một gia đình không có tiền. Con cũng rất rõ ràng, cậu ấy không giống những người đàn ông khác, trải qua điều gì, gặp gỡ những ai tất cả đều không giống nhau. Nói thẳng ra, hai người các con không phải là người cùng một thế giới.”
Hạ Tinh Thần lông mi hơi rũ xuống một chút, nói: “Con biết.”
“Kết hôn là chuyện lớn, chính con phải hiểu rõ ràng. Bày những vấn đề có thể sẽ xảy ra trong tương lai, nếu hai người cảm thấy có thể dắt tay nhau giải quyết hết mấy vấn đề này, vậy thì kết hôn. Nếu không đủ tín nhiệm đối phương, vậy thì không nên tự tiện tiến tới hôn nhân.” Nói đến đây, Thẩm Mẫn hơi hơi dừng một chút, nhìn con gái một cái: “Mẹ không hy vọng con cũng đi vào một con đường không dễ đi.”
Trong lòng Hạ Tinh Thần rõ ràng, mẹ cô ly hôn nhiều năm như vậy, một mình ở nơi đây, trong lòng đủ mùi vị chua xót mà chỉ có chính bà hiểu rõ.
“Mẹ, lúc trước… mẹ và ba… Đã xảy ra chuyện gì?” Hạ Tinh Thần cuối cùng vẫn hỏi. Khi hai người ly hôn, lúc đó cô còn nhỏ, không hiểu chuyện. Nhưng mà lúc trước, biểu hiện của ba cô rõ ràng là rất yêu mẹ cô, tình cảm vợ chồng của bọn họ cũng thật sự vô cùng tốt đẹp. Hạ Tinh Thần đến nay còn nhớ rõ trước kia lúc cô dẫn bạn học về nhà chơi, đã có những bạn học rất hâm mộ tình cảm của ba mẹ cô.
Khi đó, ba mẹ của người bạn học kia đã ly hôn.
Lúc ấy Hạ Tinh Thần cảm thấy tất cả vợ chồng trên toàn thế giới đều có thể ly hôn, ba mẹ của cô chắc chắn không rơi vào con đường kia. Nhưng mà không ngờ tới, cuộc sống tốt đẹp lại ngắn ngủi như vậy.
“Còn có thể chuyện gì xảy ra? Thân thể mẹ vẫn luôn không tốt, mãi mà không sinh được… Lúc đó cũng không phải là thời đại như bây giờ, mãi không sinh con được thật đúng là phạm vào đại tội rồi…” Thẩm Mẫn nhẹ giọng nói, nhắc tới chuyện quá khứ, vẻ mặt ảm đạm không ánh sáng: “Ba con trước nay đều nói là không thèm để ý. Nhưng kỳ thật… Ông bà con vẫn luôn để ý. Mỗi lần gặp mặt hai người bọn họ đều sẽ đề cập đến chuyện này… Lâu dần, trong lòng mọi người cũng không thoải mái, luôn có cây châm trong lòng…”
“Nhưng mà lúc ba mẹ ly hôn không phải đã có con rồi sao?” Hạ Tinh Thần mờ mịt.
Đôi mắt Thẩm Mẫn sâu thẳm liếc nhìn cô một cái, muốn nói cái gì nhưng lại thôi. Cuối cùng, chỉ nói: “Em gái con năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Cùng con xấp xỉ vài tuổi. Lúc mẹ và ba chưa ly hôn… Ba con ở bên ngoài với người phụ nữ khác, ngay cả con gái cũng đã có…”
Thẩm Mẫn nói lên chuyện này vô cùng thương tâm: “Lúc ấy ở trước mặt mẹ ba con vẫn là người đàn ông tốt, là người cha tốt, là hình tượng người chồng hoàn hảo, nhưng thật ra…”
Nói đến đây, bà nói không được nữa, tay nhặt rau run rẩy. Hạ Tinh Thần nâng mắt nhìn, thấy hốc mắt bà đỏ lên. Cô không đành lòng, chỉ nói: “Thực xin lỗi, mẹ, con gợi lên vết thương lòng của mẹ ……”
“Nói rõ ràng với con như vậy cũng tốt. Nhiều năm như vậy, ba con không cho mẹ tìm con, mẹ cũng không dám đi tìm con. Là mẹ thực xin lỗi con.” Thẩm Mẫn thật sự áy náy. Không dám tìm, cũng sợ gặp phải Hạ Quốc Bằng và Lý Linh. Cho đến nay, bà cảm thấy chính mình hoàn toàn không có dũng khí thản nhiên chấp nhận bọn họ là một đôi.
“Mẹ, lần này chờ qua sinh nhật mẹ, mẹ và con cùng nhau trở lại Kinh Đô đi.” Hạ Tinh Thần nói: “Ngày thường Đại Bạch sẽ ở lại phủ tổng thống, con ở nhà một mình cũng không có ai để nói chuyện, thực ra cũng rất cô đơn. Nếu mẹ đến đó coi như ở cùng con, cũng để cho con bù đắp một chút hoặc là nói, chúng ta bù đắp cho nhau một chút, nhiều năm như vậy cả hai đều không ở bên nhau, nhiều ít gì cũng để con tận hiếu tâm, vậy được không?”
Lời muốn nói cũng đã nói đến nước này, Thẩm Mẫn vẫn khăng khăng lắc đầu: “Cứ ở nơi này thôi, nơi này khá tốt, không sôi nổi hỗn loạn như thành thị.”
Hạ Tinh Thần nhiều ít cũng nhìn ra được tâm tư của mẹ mình. Kinh Đô kia đại khái là đau thương mà đời này bà khó có thể khép lại, bà khăng khăng không đi chẳng qua là không muốn chạm vào miệng vết thương. Cô cũng không có cưỡng cầu nữa.
Buổi tối hơn tám giờ. Hạ Tinh Thần nằm ở trên giường cầm di động ở xem tin tức.
Hai ngày qua, vụ việc gièm pha càng diễn ra càng khốc liệt. Tống Quốc Nghiêu tiếp nhận phỏng vấn của truyền thông, trước sau vẫn chối bỏ không thừa nhận chuyện này. Dư Trạch Hạo vẫn luôn không đưa ra câu trả lời, chỉ nói chờ toà án đưa ra phán xét cuối cùng.
Hạ Tinh Thần nhớ tới những lời trước kia Bạch Minh Diệp nói. Không biết cứ như vậy, chú của Bạch Dạ Kình còn có thể được phóng thích hay không.
Đang lúc nghĩ ngợi, di động đột nhiên vang lên. Trên màn hình lập loè hai chữ “ŧıểυ Bạch” làm tinh thần cô hoảng hốt. Hạ Đại Bạch đang cầm IPAD chơi game, nghe thấy tiếng di động vang, lên xoay người lại, dựa vào trên người cô: “Là ŧıểυ Bạch sao?”
“Ừ.” Hạ Tinh Thần từ trong chăn ngồi dậy: “Con chơi đi, mẹ đi ra ngoài nghe điện thoại.”
“Đi đi đi đi, đi yêu đương đi!” Hạ Đại Bạch vẫy vẫy tay với cô.
Hạ Tinh Thần mặc áo choàng ra bên ngoài nghe điện thoại.
“Tới rồi?” Hạ Tinh Thần hỏi.
“Ừ. Được một lúc. Vẫn luôn bận bịu, không có thời gian gọi điện thoại.”
“Vậy vẫn chưa ăn cơm sao?” Hạ Tinh Thần rất lo lắng.
“Đúng như vậy.” Giọng nói Bạch Dạ Kình thấp trầm: “Nếu có em, lúc này còn có thể đưa cơm tới cho anh. Đêm nay đến ở văn phòng nhịn đói cả một đêm.”
Thực ra đến nay Hạ Tinh Thần vẫn chưa từng tới văn phòng, đương nhiên, cô cũng không thể không có việc gì mà đến văn phòng tổng thống, đó không phải là nơi bất kỳ ai cũng có thể ra vào.
Chỉ là nghe anh nói như vậy cô cảm thấy đau lòng. Nếu như lúc này ở Kinh Đô, có thể cô thực sự sẽ làm cơm tối đưa qua, không đưa vào cung Bạch Vũ được thì cũng sẽ đưa đến dưới lầu.
“Nhiều ít vẫn phải ăn một chút gì đi, trong cung Bạch Vũ không phải có đầu bếp trực ban sao?”
“Đã bảo thư kí đi chuẩn bị rồi.”
Hạ Tinh Thần ở bên này gật đầu. Lại hỏi: “Thật sự phải nhịn đói cả một đêm, không ngủ được sao?”
“Ngày hôm qua và hôm nay ở Lương Thành đã chậm trễ không ít thời gian, rất nhiều chuyện chất đống, đêm nay nhất định phải giải quyết cho xong.”
Cô cũng không giúp được anh. Chỉ nói: “Anh bận như vậy, hai ngày sau em và Đại Bạch trở về, anh không cần cố ý tới đón. Hai mẹ con em đi như thế nào sẽ trở về như thế ấy, sẽ không có việc gì đâu.”
Bạch Dạ Kình chưa nói đồng ý hay không đồng ý, Hạ Tinh Thần đương nhiên là không hiểu ý của anh. Nhưng mà, bên kia anh rất bận, cô nghe được giọng nói của Lãnh Phi, anh cách điện thoại ở bên kia nói với Lãnh Phi hai câu, sau đó, anh lại quay đầu nói với cô: “Bên này có việc, em ngủ trước đi, đêm nay anh không gọi điện thoại tới.”
“Được.” Hạ Tinh Thần trả lời một tiếng.
Bạch Dạ Kình chớp mắt, nói: “Hai ngày sau gặp.”
“Gặp lại sau.”
Anh hiển nhiên là rất bận, sau khi nghe cô nói xong liền tắt điện thoại. Hạ Tinh Thần cầm di động đứng ở cửa, khẽ thở dài. Anh bận rộn như vậy, cô chẳng qua cũng chỉ có thể đứng ngoài quan sát, không giúp được bất cứ thứ gì. Đại khái đúng như mẹ cô nói… Bọn họ không phải là người cùng một thế giới!