Nhưng mà, cho dù có lòng như thế nào đi chăng nữa, thì ngày mai… Anh cũng sẽ trở thành chồng của người phụ nữ khác.
Trong lòng Hạ Tinh Thần cảm thấy buồn bã, Thẩm Mẫn đậy hộp gấm lại, đặt lại vào trong tay cô: “Đây là một món quà rất đáng quý, mẹ cũng chỉ dám nhận tâm ý. Còn món quà quý giá như vậy, mẹ không thể nhận được. Con mang về giúp mẹ đi.”
“Mẹ cứ cầm đi. Đây là món quà mà anh ấy đặc biệt chọn cho mẹ, anh ấy cầm ở trong tay thì cũng không dùng được.” Hạ Tinh Thần đẩy trở về: “Huống chi… Anh ấy là một người rất cố chấp, đã tặng quà đi, thì rất ít khi nhận lại.”
Giống như khi anh đưa cho mình bộ lễ phục và trang sức kia. Cuối cùng không phải là cũng vẫn để ở phòng triển lãm hay sao.
Thẩm Mẫn suy nghĩ một lúc rồi nói: “Cũng được. vậy mẹ sẽ giữ lại ở đây cho con, chờ lúc nào con gả cho cậu ta, thì mẹ sẽ để vật này vào đồ cưới của con.”
Hạ Tinh Thần chỉ gượng gạo mấp máy môi, cô không nói gì.
“Đại Bảo.” Vào lúc này, giọng nói trong trẻo của Hạ Đại Bạch từ bên ngoài truyền tới, ngay sau đó, cửa bị đẩy ra một khe hở nhỏ, thằng bé thò cái đầu tròn vo vào để thăm dò, đầu tiên là chào hỏi Thẩm Mẫn: “Bà nɠɵạı.”
“Mặc ít như thế mà dám đi ra ngoài, con coi chừng bị cảm lạnh đấy.” Thẩm Mẫn nhìn thằng bé chỉ mặc bộ đồ ngủ phong phanh, bà ấy cảm thấy rất đau lòng. Vội vàng lấy áo khoác ngoài qua, ôm thằng bé từ bên ngoài vào.
“Mẹ, thằng bé nặng lắm, mẹ cẩn thận không lại bị đau lưng.” Hạ Tinh Thần nhắc nhở.
“Mẹ vẫn còn chưa già thành như vậy đâu.” Thẩm Mẫn ôm lấy cháu nɠɵạı nhỏ của mình vào lòng, trong lòng bà ấy cảm thấy cực kỳ thỏa mãn. Nhìn thế nào cũng đều thấy thích.
Hạ Đại Bạch nói chuyện với bà nɠɵạı một lát, sau đó mới nhớ tới chuyện quan trọng. Thằng bé cầm điện thoại di động trong tay giơ giơ lên đưa cho Hạ Tinh Thần: “Đại Bảo, ŧıểυ Bạch muốn mẹ nghe điện thoại.”
Hạ Tinh Thần có chút bất ngờ. Hai ngày qua, không phải là anh không muốn nghe thấy giọng nói của cô sao, chỉ cần cô vừa cầm máy, là anh lập tức cúp máy sao?
Cô không hỏi nhiều, chỉ cầm điện thoại di động, đặt ở sát bên tai, im lặng đi ra bên ngoài. Hai người lại im lặng không nói gì. Vào ban đêm, âm thanh vắng lặng, ngay cả tiếng hít thở của đối phương cũng có thể nghe được rõ ràng. Hạ Tinh Thần cài cửa lại, tựa lưng vào trên vách tường lạnh như băng, gió lạnh thổi tới, cô hơi co người lại.
“Anh… Trễ như vậy rồi, anh còn có việc gì không?” Cuối cùng, cô là người mở miệng trước. Giọng nói kia, đan xen với tiếng gió xào xạc, trôi nổi, cảm giác như mờ ảo.
Ngày mai sẽ là ngày anh tổ chức hôn lễ, tối nay, chắc là anh rất bận rộn. Nghe Trì Vị Ương nói, bây giờ tin tức bọn họ kết hôn đã bùng nổ trên mạng rồi.
Trong cái trấn nhỏ này không có mạng internet, chỉ có ti vi. Tuy nhiên, cũng may là trước khi bọn họ tới đây, ti vi trong nhà cũng đã bị hỏng. Cho nên, mới có thể gạt được Hạ Đại Bạch đến bây giờ.
“Ngày mai là ngày gì, em biết không?” Giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng của Bạch Dạ Kình vang lên ở đầu bên kia.
“… Biết.” Cô ở bên này buồn rầu gật đầu.
“… Không có gì muốn nói với anh sao?”
“Có.”
Khi nghe được một chữ này của cô, lông mày đang nhíu chặt của Bạch Dạ Kình thoáng thả lỏng đi không ít. Anh ở bên kia điều chỉnh lại tư thế ngồi, rồi mới nói, lúc nói thì giọng đã không còn trầm trầm giống như mới vừa nãy vậy, chỉ nói: “Nói thử xem.”
“Vừa nãy em đã đưa quà tặng mà anh gửi cho mẹ em xem, mẹ rất thích.” Hạ Tinh Thần hơi dừng lại, sau đó, lại trịnh trọng nói: “Em… Muốn nghiêm túc nói một tiếng cám ơn với anh.”
Cám ơn tấm lòng của anh.
Hô hấp của Bạch Dạ Kình nặng nề hơn mấy phần: “Chỉ muốn nói cám ơn với anh thôi sao?”
“…” Hạ Tinh Thần liếʍ liếʍ đôi môi khô khốc, cô ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng thê lương trên đỉnh đầu. Một lát sau mới nói ra một câu: “Chúc mừng anh…”
Bên kia lại im lặng không nói gì.
Rồi sau đó, điện thoại một lần nữa bị cúp máy.
Dường như Hạ Tinh Thần đã tập thành thói quen rồi, cô cũng không cảm thấy bất ngờ gì. Một lát sau, cô chỉ cầm điện thoại đứng ngẩn người ở đó. Ánh trăng từ trên cao chiếu xuống, chiếu rọi mọi thứ phía dưới, kéo cái bóng của cô dài ra hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn được che giấu dưới ánh sáng thê lương kia, hòa với ánh mắt ảm đạm yếu đuối.
Cô hít một hơi thật sâu, rồi mới trở về phòng.
Đêm hôm đó, Hạ Tinh Thần lăn qua lộn lại ở trên giường, từ đầu đến cuối đều không ngủ được. Hạ Đại Bạch dán vào lưng của cô, ngủ say sưa.
Hôm sau.
Thời tiết cũng coi như tốt, Hạ Tinh Thần dậy từ sớm.
Thẩm Mẫn nhờ cô đi ra quầy bán đồ lặt vặt ở bên ngoài mua nước tương, cô nhanh chóng đồng ý rồi đi ra ngoài. Dường như nhiệt độ ở trong trấn nhỏ này lạnh hơn so với trong thành phố. Cô khoác áo khoác, đi đến quầy bán đồ lặt vặt.
Dọc theo đường đi, cô chào hỏi với mấy người hàng xóm xung quanh. Cô đã đến đây mấy ngày rồi, nên cũng dần dần quen thuộc với hàng xóm láng giềng ở đây.
Đi mấy phút, đã đến quầy bán đồ lặt vặt.
Hạ Tinh Thần tìm tòi ở kệ hàng rất lâu, mới tìm được nhãn hiệu nước tương mà mẹ muốn kia. Nhớ tới Hạ Đại Bạch, cô lại đi mua thêm mấy cây kẹo, rồi chọn một chai sữa tắm cho thằng bé nữa. Cô xoay người đi ra quầy tính tiền, bà chủ vẫn còn đang thích thú nhìn chằm chằm vào chiếc ti vi được treo trên tường.
“Bà chủ, bà chủ.” Hạ Tinh Thần phải gọi đến hai lần, đối phương mới hoàn hồn lại: “A, trả tiền à?”
“ Vâng.” Hạ Tinh Thần mỉm cười gật đầu, cô đặt đồ trong tay xuống.
Bà chủ nói: “Cô chờ một chút, để tôi xem xong đã.”
Vừa nói, tầm mắt bà chủ vừa dính lấy cái ti vi ở phía trên đỉnh đầu của Hạ Tinh Thần. “Xem cái gì vậy? Có cái gì hay sao?” Cô tò mò hỏi, cũng ngẩng đầu nhìn theo. Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn thấy, tay đang cầm ví tiền của cô lập tức siết chặt lại. Ngay cả hô hấp cũng trở nên căng thẳng.
Bà chủ nói: “Hôm nay là ngày diễn ra hôn lễ của ngài Tổng thống, ngay từ 6 giờ sáng, các đài truyền hình lớn đã bắt đầu tường thuật trực tiếp hội trường hôn lễ. Cô nhìn bố trí trong hội trường này đi, chao ôi, thật là đẹp mắt!”
Bà chủ khoảng 40 tuổi, nhìn hội trường hôn lễ được bố trí theo phong cách lãng mạn thuần khiết cũng còn cảm thấy rất hâm mộ. Dường như bà ấy cảm thấy Hạ Tinh Thần cũng có hứng thú với hôn lễ này, ngoài miệng luôn không ngừng nói: “Tôi nghe nói, hôm nay toàn bộ Kinh Đô bên kia đều được nghỉ. Xe hoa sẽ đi qua toàn bộ các con đường trong thành phố, tất cả người dân đều sẽ đi ra ngoài nhìn đệ nhất phu nhân tương lai của chúng ta. Thật hâm mộ bọn họ! Những người dân trong trấn nhỏ này như chúng ta, cũng chỉ có thể thấy được phong thái của bọn họ ở trên ti vi mà thôi…”
Hốc mắt của Hạ Tinh Thần có chút ê ẩm.
Trên ti vi, các ký giả đều đang rạng rỡ thi nhau đưa tin vui này cho người dân cả nước đều biết. Nhưng mà Hạ Tinh Thần không nghe lọt một chữ nào. Cô chỉ quay đầu lại, mím mím môi, nói: “Bác tính tiền nhanh lên.”
“Được rồi.” Bà chủ ấn ấn máy tính: “Tổng cộng 89 tệ, bớt cho cô, cô đưa 85 tệ là được rồi.”
“Cám ơn.” Hạ Tinh Thần phân tâm. Cô đưa cho bà chủ 100 tệ, rồi xách đồ rời đi, có chút không tập trung.
Một lát sau, bà chủ đuổi tới: “Ôi, Tinh Thần, cô còn chưa cầm tiền thừa này, sao sáng sớm mà đã lơ đãng thế này?”
Lúc này, Hạ Tinh Thần mới hoàn hồn, sắc mặt cô có chút trắng bệch nói: “Tối hôm qua tôi ngủ không ngon, hôm nay lại dậy quá sớm, cho nên còn chưa tỉnh…”
“Vậy nhanh đi về ngủ thêm đi, tôi nhìn sắc mặt của cô không được tốt lắm.” “Được.” Cô gật đầu, xoay người lại. Gió thổi qua, nước mắt không kìm được mà chảy xuống.