Tất cả đã lắng xuống, đoàn giao tiếp của Tổng thống cũng tỏ ra thoải mái hơn rất nhiều.
Tối nay Bạch Dạ Kình định về phủ Tổng thống. Đám người Lãnh Phi muốn cùng anh trở về, anh bảo bọn họ về nghỉ ngơi sớm.
Một mình anh lái xe về phủ Tổng thống. Chạy vòng thành phố, ánh mắt thâm sâu kia lướt qua những ngôi sao sáng rực trên bầu trời, anh nhìn thời gian, đã 11 giờ khuya.
Giờ này, chắc cô và thằng bé đã ngủ rồi.
Tối qua anh cố ý dày vò cô, một đêm ngủ không được mấy tiếng, hôm nay lại phải ngồi xe mấy tiếng đồng hồ, lúc này e là cô đã sớm mệt mỏi.
Bạch Dạ Kình cầm điện thoại ấn mấy lần, lại ném qua ghế phó lái, trong chốc lát, lại đưa tay cầm lên.
Chính anh cũng không rõ rốt cuộc mình loay hoay cái gì, chỉ là khi nhìn thấy màn hình điện thoại hoàn toàn không có động tĩnh đó, khiến anh cảm thấy có chút khó chịu.
Một lúc sau, điện thoại trong tay anh đột nhiên vang lên. Màn hình hiện ra tên, làm cho anh sửng sốt, dưới chân theo bản năng đạp thắng xe, xe chợt dừng lại trước đèn đỏ.
Trên màn hình, ba chữ Hạ Tinh Thần không ngừng lóe lên.
Anh phục hồi tinh thần, ánh mắt mê người dần có mấy phần đắc ý. Người phụ nữ này, rốt cuộc cũng sẽ không nhịn được.
Anh không lập tức bắt máy, để điện thoại reo. Tiếng chuông không ngừng reo đó không hiểu tại sao lại khiến anh cảm thấy đặc biệt hưởng thụ. Tâm trạng vốn hơi buồn bực vì chiếc điện thoại, trong nháy mắt đã tốt hơn rất nhiều.
Chờ reo đến tiếng thứ năm, anh mới chậm rãi ấn nút trả lời, đưa sát bên tai.
Chỉ là…
Vào giờ phút này, điện thoại lại cúp.
Người phụ nữ này, từ khi nào lại trở nên không kiên nhẫn như vậy?
Anh cau mày, ném điện thoại về ghế phó lái. Đèn xanh sáng lên, anh tùy tiện đậu xe vào bên lề, chờ.
Nếu anh không nghe máy, cô nhất định sẽ gọi lại.
Còn bên kia.
Hạ Đại Bạch chờ thật lâu không ai nghe máy. Vẻ mặt thằng bé đầy sự mất mát.
“Đại Bảo, ŧıểυ Bạch không có nghe điện thoại.”
Hạ Tinh Thần trầm ngâm một lúc, cô xoay người lại, sờ đầu của thằng bé: “Đã trễ thế này, nói không chừng ŧıểυ Bạch đã ngủ. Chúng ta cũng ngủ đi.”
“Hay là chúng ta gọi ŧıểυ Bạch một lần nữa đi.” Thằng bé giơ ngón tay lên năn nỉ. . Truyện Tiên Hiệp
“Nếu ba con đã ngủ, bây giờ con gọi điện thoại không phải sẽ đánh thức ba con sao?” Hạ Tinh Thần dừng một lát, cô tiếp tục nói: “Sáng mai, ba con thấy cuộc gọi nhỡ, nhất định sẽ gọi lại tìm con.”
Sau khi Hạ Đại Bạch suy tính, thằng bé chu cái miệng nhỏ đồng ý.
“Vậy cũng được, con nghe theo Đại Bảo.” Thằng bé đặt điện thoại qua một bên, kéo chăn lên: “Chúng ta ngủ thôi.”
Hạ Tinh Thần cười một tiếng, nhìn điện thoại di động. Cô chần chừ một hồi, lặng lẽ tắt máy. Dù sao buổi tối cũng không có ai tìm cô.
10 giây trôi qua, Bạch Dạ Kình ngồi yên chờ.
20 giây trôi qua, Bạch Dạ Kình vẫn cảm thấy cảnh đêm bên ngoài cửa sổ rất mê người.
1 phút trôi qua, tầm mắt Bạch Dạ Kình nhìn qua điện thoại. Điện thoại hoàn toàn không có động tĩnh, điều này khiến anh nhíu mày, điều chỉnh tư thế ngồi.
Nửa phút sau, sắc mắt anh đã hoàn toàn trở nên đen sì.
Hai phút sau, điện thoại bị anh cầm trên tay. Ấn mật mã, quét qua, mở danh bạ, gọi lại.
Vốn tưởng rằng điện thoại nhất định sẽ nhanh chóng được nhận, nhưng, kết quả…
“Thật xin lỗi, số điện thoại này đã tắt máy, xin mời quý khách gọi lại sau.” Giọng nói máy móc lạnh như băng truyền đến, chân mày Bạch Dạ Kình không ngừng nheo lại.
Không thể nào, chắc là mình đã bấm sai số.
Chưa từ bỏ ý định, anh gọi lại lần nữa, nhưng lần này, đáp lại anh vẫn là giọng nói lạnh như băng kia.
Đáng chết! Người phụ nữ này lại tắt máy, cho nên vừa rồi gọi đến là để trêu đùa mình sao?
Anh tức giận, có loại xúc động muốn trực tiếp xách cô đến trước mặt hung hăng dạy dỗ một trận. Nhưng vào lúc này, có thể đi đâu xách cô, chỉ đành phải tức giận lên điện thoại. Điện thoại bị anh ném vào một góc xó xỉnh xa xa.
Cả một buổi tối, Bạch Dạ Kình nằm trên giường, liên tục mơ một giấc mộng. Mộng xuân. Đủ các kiểu khác nhau.
Mà nữ chính không ai khác, chính là Hạ Tinh Thần. Dáng vẻ quyến rũ đêm đó của cô luôn ở trong mộng của anh, không hề tan biến.
Sau khi tỉnh ngủ, chuyện đầu tiên anh làm chính là đi dội nước lạnh.
Đếm đó sau khi muốn cô ở trong khách sạn, không thể đè nén lửa giận trong thân thể anh, ngược lại làm cho lửa nóng trong thân thể càng ác liệt. Chuyên gia đều nói yêu là sẽ nghiện, quả nhiên không sai.
Tắm xong, anh thay quần áo, cầm điện thoại lên nhìn, trên màn hình vẫn không có chút động tĩnh. Lúc này mới 7 giờ, chắc người phụ nữ kia vẫn còn chưa thức.
8 giờ, Hạ Tinh Thần thức dậy.
Hôm qua ngồi xe cả buổi chiều, Đại Bạch cực kỳ mệt mỏi, cho nên đến giờ vẫn ngủ rất say. Hạ Tinh Thần sợ đánh thức thằng bé, lặng lẽ đắp chăn cho thằng bé, cầm điện thoại đi ra ngoài.
Vừa mở cửa, lập tức nhìn thấy phòng bếp đối diện.
Lúc này, trong phòng bếp có mùi thơm bay khắp nơi. Thẩm Mẫn nấu ăn trong phòng bếp cũ kỹ, thấy cô bước vào, bà ấy vội hỏi: “Sao thức sớm vậy? Lạ giường sao?”
“Không, ngủ rất thoải mái. Chỉ là thói quen chung sinh hoạt.” Hạ Tinh Thần ngồi xuống bên cạnh bếp củi.
“Con đừng đến gần, coi chừng bị phỏng.” Thẩm Mẫn kéo cô đi.
“Mẹ, mẹ đừng xem con như trẻ con, bây giờ chính con cũng là mẹ của thằng bé. Hơn nữa, hồi nhỏ ở chỗ này con cũng thường xuyên làm, mẹ không cần phải cẩn thận như vậy đâu.”
Thẩm Mẫn nhìn cô, ánh mắt sâu xa, bà ấy không khỏi thở dài nói: “Đúng vậy, năm đó, lúc mẹ dẫn con về, con mới chút xíu. Mới chớp mắt một cái bây giờ con đã gần 24 tuổi rồi…”
“Cái gì mà dẫn con về? Dẫn con về từ đâu?” Hạ Tinh Thần đang đốt củi ngẩng đầu lên nhìn mẹ.
Thẩm Mẫn ngẩn người ra, thầm than mình nói sai, một lúc sau bà ấy mới lắc đầu cười nói: “Mẹ nói là, lúc mới sinh con ra, ôm con từ trong bệnh viện về, con mới lớn cỡ tay ba con.”
Nhắc đến chồng trước, sắc mặt Thẩm Mẫn đã trầm xuống rất nhiều.
Hạ Tinh Thần nhìn mẹ. Cô nhìn ra được, cuộc hôn nhân thất bại kia đối với bà ấy mà nói, vẫn là một vết thương. Cho dù thời gian đã qua lâu như vậy.
Hạ Tinh Thần thở dài: “Lúc con đến, ba nói với con, muốn con chuyển lời cho mẹ, chúc mẹ sinh nhật vui vẻ.”
Thẩm Mẫn không lên tiếng, giống như không nghe được, bà ấy cúi đầu tiếp tục nấu ăn. Thẩm Mẫn hỏi: “Thằng bé thích ăn mặn hay ngọt?”
Hạ Tinh Thần cũng không tiếp tục đề tài vừa rồi, cô nói thuận theo bà ấy: “Cái gì cũng được. Ba nó không cho phép nó kén ăn, cho nên cho cái gì cũng đều phải ăn.”