“Cứ tự nhiên ngồi đi.” Tống Duy Nhất mở miệng nói một tiếng, rồi tự mình ngồi xuống chiếc sô pha đơn ở trước phòng thay quần áo. Cho dù chỉ là đang ngồi thôi, nhưng thái độ của cô ta vẫn ngạo mạn y như cũ.
Hạ Tinh Thần biết rõ mục đích cô ta đến đây là để tìm mình, và tất nhiên chắc chắn lí do đến là vì Bạch Dạ Kình, nhưng cô lại không hề tính tới một chuyện, cô ta vừa mở miệng, đã nói: “Hạ Tinh Thần, tôi hạn cho cô đến ngày mai phải lập tức rời khỏi nơi này!”
Giọng điệu này, không phải là đang thương lượng, cũng chẳng phải là thỉnh cầu, mà là đang ra lệnh cho cô đây mà.
Cô sửng sốt chớp mắt một cái, dường như một lúc lâu sau mới tiêu hoá hết những lời Tống Duy Nhất vừa nói. Sau khi hiểu được hàm ý của câu nói, cô nhìn Tống Duy Nhất mà trong lòng không khỏi buồn cười rồi đáp lại: “Cô Tống, đằng nào đi chăng nữa thì cô cũng là con gái cưng của Phó tổng thống Tống, nhưng mà có một điều, trông dáng vẻ tự phụ của cô bây giờ khá buồn cười.”
Thật bất bình mà, cô sinh ra và lớn lên ở đây, nhà cô cũng ở đây, cũng đang công tác ở đây, Tống Duy Nhất dựa vào cái quái gì mà lại yêu cầu cô rời đi?
“Tự phụ?” Nhưng thật rất hiếm khi thấy được Tống Duy Nhất không hề mảy may tức giận gì mà chỉ lật tìm một tệp giấy gì đó trong chiếc túi hàng hiệu ra: “Bộp” một tiếng đầy khí thế kinh người, một tệp gì đó được đập xuống trước mặt Hạ Tinh Thần: “Hạ Tinh Thần, mở to mắt của cô ra xem những thứ trong này rồi hẵng nhìn lại mình xem có tư cách nói tôi tự phụ không!”
Lông mi Hạ Tinh Thần khẽ nheo lại, nghi ngờ nhìn cô ta, rồi nhìn tệp giấy kia.
Chần chờ một lúc, cuối cùng cô cũng với tới mở tệp giấy đó ra, cô thuận tay rút một cộp to bên trong ra, mà nội dung trong đó lại khiến cô ngẩn người. Từ khi bước vào cửa tới bây giờ luôn tự nhủ mình phải giữ cho tâm trạng lúc nào cũng trong trạng thái bình tĩnh, nhưng trong giây phút tức khắc này, cuối cùng thì biểu cảm trên khuôn mặt cô cũng phải để lộ ra sơ hở.
Túi giấy này, bên trong không phải chứa thứ gì khác mà là chứa một xếp ảnh chụp trộm… cô và Bạch Dạ Kình ở trên xe buýt vào một đêm nọ. Nó không giống những tấm ảnh trên báo chí, đây hiển nhiên đã được soạn thành một bản thảo, khuôn mặt cô trong đó thể hiện rất rõ nét và chính xác.
"Hiệu ứng của ảnh chụp cũng không tệ lắm nhỉ? Mặt cô vô cùng rõ nét.” Tống Duy Nhất cười khẽ, quả nhiên vào lúc này, cô ta dùng ánh mắt thưởng thức trước vẻ mặt đang dần thay đổi của Hạ Tinh Thần.
Hạ Tinh Thần sau một hồi mới bình tĩnh lại vẻ mặt, nhét xấp ảnh chụp lại vào túi giấy, ném trở lại lên bàn trà. Cô dùng ánh mắt lạnh lùng nhất để nhìn người phụ nữ đối diện mình: “Cô cho tôi xem đống này làm gì, rốt cuộc cô muốn thế nào?”
“Như những gì tôi đã nói!” Tống Duy Nhất lặp lại một lần nữa rất dứt khoát: “Rời khỏi thành phố này, đừng bao giờ quay lại đây!”
"Chẳng lẽ, cô đây là đang không có lòng tin vào chính bản thân mình?”
“Cô không cần đem mấy loại lời này ra để khiêu khích tôi.” Tống Duy Nhất ra vẻ kiểu mình là người không dễ mắc mưu: “Tôi đã có năng lực phá hỏng con đường sống của mấy người, đương nhiên cũng không có lý do gì phải lưu lại đường sống tương lai cho hai người cả! Sau khi tôi và Dạ Kình chính thức kết hôn, có thể anh ấy sẽ không đi tìm cô, nhưng tôi không dám chắc cô sẽ không tới làm phiền anh ấy. Cô nói xem, tôi cũng đâu ngu ngốc dâng cơ hội này cho cô!”
“Nếu tôi không đáp ứng yêu cầu của cô thì sao?”
“Rất đơn giản thôi.” Tống Duy Nhất rõ ràng là đang cười, nhưng đáy mắt lại đầy rẫy những tia tàn khốc mãnh liệt: “Hiện tại giới truyền thông và dân chúng trên cả nước đều đang tò mò thân phận nữ chính đây! Nếu cô đã nói vậy, tôi chỉ đành đem đống kia công khai lên mạng...”
Nói đến đây, cô ta ngừng lại, vẻ mặt khá vừa lòng với sắc mặt đang tái nhợt của Hạ Tinh Thần, tay đặt ra phía trước, nắm thành một nắm tay, rồi lại buông lỏng
“Phụt...” cô cười: “Nhất định phải làm oanh tạc đến mức hình tượng của anh ta sụp đổ hoàn toàn, đúng không? Đừng quên, lúc trước tin tức chúng tôi đính hôn, cả thế giới đều biết hết. Đến lúc đó, tôi sẽ đứng khóc lóc kể lể trước đám truyền thông, nói trong lúc anh ta đang cùng tôi đính hôn, chẳng những cùng cô làm loại chuyện xằng bậy, giờ thậm chí lại lấy cuộc hôn nhân ra để uy hiếp tôi...”
“Tống Duy Nhất, cô là cái đồ đê tiện!” Ánh mắt cô trở nên phẫn nộ, nhưng chỉ trong một phút sau, một cốc nước đã được hắt hẳng lên đầu cô.
“Loại người như cô cũng dám mắng tôi đê tiện?” Tống Duy Nhất sắc mặt lạnh lùng.
Nước vô cùng lạnh. Hạ Tinh Thần bị đổ nước lên đầu, cơ thể không ngừng run rẩy. Tống Duy Nhất là người ghi thù rất dai, lần trước ở tiệc tối cô đã ở trước mặt mọi người sỉ nhục cô ta, tất nhiên chuyện bây giờ chắc là cô ta đang trả thù chuyện bữa đó.
Hạ Tinh Thần nhẫn nhịn, không để mình bị mất khống chế. Cô biết mình đang đứng trong tình huống như thế nào, đây không phải là lúc mất bình tĩnh. Cô chỉ yên lặng rút khăn giấy, lau khô vết nước trên mặt. Nhưng cũng may vì hôm nay cô không trang điểm nên ngoài việc cảm thấy khá lạnh ra thì mọi thứ không có gì là khó khăn.
Vuốt nhẹ tóc mình, chấn tĩnh lại cảm xúc bên trong mình, cô ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt: “Cô phải biết rằng, nếu cô dám đem đống ảnh chụp này đi công khai với mọi người, cô vĩnh viễn sẽ không còn khả năng kết hôn cùng với Bạch Dạ Kình!”
“Nhân sinh có cái được có cái mất. Có thể tôi với anh ấy không còn khả năng nữa, nhưng là, ít nhất, đời tổng thống kế tiếp bà tôi sẽ ít đi một đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ. Huống hồ trên thế giới này đầy rẫy những người đàn ông không những nguyện ý cưới tôi, còn nguyện ý yêu tôi, Tống Duy Nhất này trước nay đều không thiếu một cái gì cả. Thiếu Bạch Dạ Kình thì đã sao?”
Cô ta hiển nhiên là đã quyết tâm.
Tống Duy Nhất đây là có ý muốn nói không có chuyện gì mà cô ta không làm được. Huống hồ, ngày đó Bạch Dạ Kình đã nói trực tiếp với cô ta qua điện thoại... về việc kết hôn, đây chỉ là một kế hoạch sắp xếp tạm thời, anh vĩnh viễn sẽ không yêu cô ta.
Hạ Tinh Thần tay cầm khăn giấy, chậm rãi nắm chặt. Bởi vì dùng quá sức, khớp xương trên tay đều trở nên tái nhợt. Khăn giấy ở trên tay cô nhăn thành một nắm.
Tống Duy Nhất nhìn thấy vậy, tiếp tục nói: “Nếu cô không muốn liên lụy anh ấy, tốt nhất hãy xin nghỉ việc đi, tôi mặc kệ cô đi đâu cũng được, chỉ cần cách chúng tôi càng xa càng tốt. Ngày mai chính là buổi họp báo, nếu để tôi biết cô vẫn còn ở đây… Trong cuộc họp báo, tôi sẽ cho cô thấy kết cục!”
Câu nói cuối cùng này, tràn đầy sự uy hiếp.
Không đợi Hạ Tinh Thần lên tiếng, di động của Tống Duy Nhất đột nhiên vang lên. Tống Duy Nhất nhìn qua, cầm lấy điện thoại, tránh qua một bên nghe máy.
“Alo, mẹ, vâng, con đang giúp Dạ Kình chọn lễ phục... Dạ, bác trai và bác gái còn có chị Minh Diệp đều đã tới rồi sao? Vâng ạ, con sẽ lập tức tới đến. Mẫu thiệp mời mẹ có mang theo không? Dạ, được rồi, con đến ngay đây.”
Vừa cúp điện thoại, hoàn hồn lại, bóng dáng Hạ Tinh Thần trong phòng đã không cánh mà bay. Ảnh chụp để trên bàn, cũng được đem đi theo không một còn một dấu tích.
Trầm ngâm một hồi, cô ta thu dọn đồ rồi chậm rãi bước ra ngoài.
“Cô Tống.” Nhân viên công tác thấy cô ta thì lập tức cúi đầu chào hỏi. Tống Duy Nhất liếc mắt nhìn người phục vụ một cái rồi hỏi: “Người đâu?”
“Cô Hạ vừa nãy vội vàng bỏ đi rồi ạ.”
Tống Duy Nhất gật đầu, không nói gì nữa. Nếu như Hạ Tinh Thần thật sự yêu Bạch Dạ Kình, mà không phải vì coi trọng cái thân phận tổng thống này của anh, ảo tưởng trở thành tổng thống phu nhân, tự nhiên sẽ biết nên lựa chọn bước đi phù hợp!
...
Vào lúc này, Hạ Tinh Thần đã trở lại bộ nɠɵạı giao, cả người như hồn bay phách lạc. Đúng lúc nghỉ giải lao ăn cơm, Trì Vị Ương kéo cô đi đến nhà ăn, cô lắc đầu, chỉ nói không muốn ăn.
“Làm sao vậy? Mới đi ra ngoài có một lát thôi mà lúc về sắc mặt đã trắng bệch như người vô hồn thế này rồi.”
Môi Hạ Thiên Tinh mấp máy, nhưng cô không nói được gì. Cô chỉ cảm thấy trong lồng ngực rất buồn bực, như thể nó đã bị nhồi bông căng kín: “Cậu đi ăn cơm trước đi, để tớ ngồi một tớ một chút, nghĩ chút việc ấy mà.”
Trì Vị Ương nhìn sắc mặt cô khó coi, cô cũng chẳng nài nỉ gì, chỉ cầm bàn tay lạnh băng của cô, nhẹ giọng an ủi: “Tớ mang cơm lên đây cho cậu, gần đây xảy ra những việc này, Tớ biết trong lòng cậu có nhiều phiền muộn, nhưng mà, cậu cũng đừng có chuyện gì cũng giữ mãi trong lòng như thế. Trời không sập được đâu!”